Nương tử đi nhầm phòng

Chương 10 : Cuối cùng cũng chịu ôm ta!

Edit: Juvia Beta: Chuột Chấy Hoắc Thủy sử dụng khinh công phi khỏi nóc nhà, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, tỉ mỉ tìm kiếm bóng dáng bạch sam, sau một một hồi vẫn không thấy được, nhìn lại mới phát hiện bất tri bất giác đã rời khỏi thành, đến bìa rừng Phong lâm, vào mùa hạ nên cây cối xanh tươi, xum xuê cành lá, ánh nắng luồn khe khẽ qua các tán cây, nhìn rất kỳ ảo và tươi mát! "Ai... thật đáng tiếc, mỹ nhân của ta!". Hoắc Thủy vô vọng cảm thán, tất cả đều do con hồ ly kia, nếu không phải tại hắn, nàng nhất định có thể đuổi kịp Lạc Vô Hạ! Quyết định rồi, sau này nhất định phải tránh cái tên hồ ly giảo hoạt kia càng xa càng tốt! Thân thể mềm mại tinh tế miễn cưỡng nằm trên cành cây khô, đôi mắt nhẹ lóe lên, nhớ lại những lời Hoa Vô Hối nói vừa nãy, hắn nói Lạc Vô Hạ có hẹn với Thiên Sơn lão nhân sao? Thiên Sơn lão nhân, ngoại trừ sư phụ của nàng ở Đào Hoa cốc thì còn lão đầu nào nữa đâu chứ! Nói như vậy là, Lạc Vô Hạ đang đi đến Đào Hoa cốc ở Thiên Sơn sao? Ha ha! Ngay cả ông Trời cũng giúp nàng nha! Nàng mặc dù không muốn gặp lại lão nhân kia nhưng lại rất muốn nhìn Lạc Vô Hạ! Chỉ là, Thiên Sơn đường sá xa xôi, nếu đi ngựa cũng phải hơn bảy ngày, rốt cuộc là nàng có nên đi hay không đây? Hoắc Thủy rởi vào khổ não, ngón tay tinh tế không ngừng gõ gõ trên vầng trán trơn bóng. "Làm sao bây giờ? Rốt cuộc là có nên đi không đây ta?". Đi thì nàng sợ mệt, không đi thì lại luyến tiếc mỹ nhân! Thật sự là lựa chọn khắc nghiệt mà! "Tiểu thư, người không thể di được!". Một đạo âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân bỗng vang lên, tuy vậy vẫn không thấy bóng người nào xuất hiện. Vừa nghe thấy thanh âm này, Hoắc Thủy liền cụt hứng rúc đầu. "Tiểu Hắc à, lần này ngươi đuổi theo rất nhanh nha!". Tiểu Hắc này, tên gọi Hắc Đồng, là ám vệ mà phụ thân phái theo bảo vệ nàng. Đương nhiên, đây cũng là do sau khi xuyên không mới biết được, mười năm nay theo bảo hộ nàng, hệt như hình với bóng, không hề tách rời! Chỉ là, nàng chưa bao giờ thấy qua gương mặt hắn, chỉ biết mỗi điều là hắn rất thích mặc hắc y. Lúc đầu, khi mà nàng biết được điều này, nàng rất muốn nhìn mặt hắn, nhưng mỗi lần chỉ có thể thấy vạt áo đen xì lóe ngang mắt, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa thấy qua, đây cũng là điều khiến nàng bực bội nhất! "Tiểu thư quá khen!". Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị lại vang lên, giống như tảng đá khổng lồ rét buốt không chút cảm xúc. "Khen cái đầu ngươi á...". Hoắc Thủy nhỏ giọng lầm bầm, đôi mắt híp lại, sau giờ ngọ* ánh nắng chói chang ấm áp lòng người, đắm mình trong nắng, khiến nàng lim dim muốn ngủ. Đuổi lâu như vậy, Hoắc Thủy cũng rất mệt mỏi, bất nahx hà hơi một cái, nhìn nhìn bãi cỏ mềm mại dưới chân, nằm phịch xuống, lông mi dài khép lại, rất buốn ngủ nha, chuyện Lạc Vô Hạ cứ đợi tỉnh lại thì tính tiếp, sớm muộn cũng là của nàng, nôn nóng cũng không tốt cho lắm. [Giờ ngọ = 12h - 14h ] Sau giờ ngờ trời ấm lên, người nằm trên cỏ hệt như tiên tử một hạt bụi cũng không dính, nắng xuyên qua cành cây chiếu xuống, sáng rọi trên gương mặt nhỏ nhắn, khiến cho gương mặt vốn trắng nõn nay càng trong suốt hơn, quanh thân cỏ cây xì xào, càng tôn lên nét thanh mỹ của người đang nằm, hô hấp nhè nhẹ, lông mi dài hơi hơi run, tạo nên một bức họa tiên nhân say ngủ khiến cho một đôi mắt từ đâu đó chằm chằm vào, không chút chuyển dịch. Cho đến khi mặt trời ngả về hướng Tây, mạt bóng dáng nhỏ xinh kia vẫn không chút động đậy, hắn rốt cuộc cũng không đợi được nữa. Sắc trời muốn tốt dần, lão gia nhất định rất sốt ruột, huống chi bây giờ đã là đầu hạ, nhiệt độ rừng ban đêm rất thấp, tiểu thư, nàng sao có thể ngủ ở đây được chứ? Ánh sáng cuối cùng cũng tắt, baaiu trời chỉ còn nhàn nhạt chiều tà, nhẫn nhịn một hồi, hắn vẫn chịu thua, nhận mệnh chậm rãi bước đến, hai tay thon dài do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng cúi xuống ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, cảm giác mềm mại lành lạnh đột nhiên công kích khiến tâm hắn rung động một hồi! "Ưm... cuối cùng cũng chịu ôm ta! Làm hại người ta chờ vất vả một trận!". Thanh âm nữ nhân kiều mềm mang theo nhàn nhạt oán giận, độ cong của phấn môi càng lúc càng sâu.