"Chẳng qua là xước da thôi, sẽ không lưu lại sẹo." Tông Chính Sở đứng dậy đi tới bên án kỷ, nói: "Ngày mai Ngọc Phong cốc vừa thông suốt, chúng ta liền tiến quân đến Tây Hòa quốc." Trận chiến dịch này, muốn chân chính bắt đầu khai hỏa rồi. Trở lại trướng của mình, Đinh Tiểu Hà mang nước tới để cho nàng lau người, qua loa làm vệ sinh một chút, nàng nằm ở trên giường, tâm tình hơi trầm thấp. Công cao chấn chủ, hoàng đế Đại Ân quốc muốn Tông Chính Sở chết trên chiến trường, Tông Chính Sở hẳn là cũng biết, tại sao hắn còn muốn bán mạng vì một người muốn đưa hắn vào chỗ chết? Cho dù hắn vận khí tốt, không chết trên chiến trường, nếu như thua trận, trở về tất nhiên mượn cớ dẫn binh thất bại mà trừng phạt, nếu như thắng, tiếp theo chính là đả kích ngấm ngầm hoặc công khai vô cùng vô tận, Hoa Vị Miên tin tưởng, không chỉ có hoàng đế, trong triều đình có rất nhiều người vừa đố kỵ vừa hận Tông Chính Sở! Xem ra người cổ đại cũng không phải dễ làm nha! Hoa Vị Miên thở ra một hơi, vỗ vỗ khuôn mặt mình, việc không liên quan đến mình nên tránh xa, chuyện của người khác cũng không cần nàng quan tâm! Cả đêm không mộng, lúc Hoa Vị Miên tỉnh lại, bên ngoài đang ồn ào nhổ trại. Như Yên vén lều vải đi vào, nói: "Tiên tử, trước ăn chút điểm tâm đi, lập tức phải lên đường rồi." "Ừ." Hoa Vị Miên gật đầu một cái, tùy tiện ăn hai miếng, lại đút cho Tiểu Hoa Bì cùng Tiểu Mao, xong xuôi mới bước ra ngoài. Đinh Tiểu Hà dắt tới một con bạch mã, nói: "Hoa tỷ tỷ, đây là ngựa tướng quân chuẩn bị cho ngài!" Mặt Hoa Vị Miên co rút: nàng không biết cỡi ngựa! Lúc này Tông Chính Sở cũng đi tới: "Thế nào, không thích?" Hoa Vị Miên chê cười quay đầu lại, "Có thể cho ta một canh giờ để học cỡi ngựa hay không?" "Ngay cả Thiên Giáp Chu cũng có thể thuần phục, một con ngựa còn phải bàn sao?!" Thanh Dương vẫn còn oán hận chuyện nàng cướp đi Tiểu Mao! Hoa Vị Miên không chịu được lời kích bác của hắn, cười lớn một tiếng, nắm lấy yên ngựa muốn nhảy lên, "Xem một lát nữa ngươi sẽ nói như thế nào!" "Hoa tỷ tỷ cẩn thận một chút!" Đinh Tiểu Hà thấy nàng muốn nhảy lên lưng ngựa, không nhịn được đưa tay muốn đỡ nàng. "Không cần!" Hoa Vị Miên chết vì sĩ diện, "Tự ta có thể lên!" Kinh tâm động phách ngồi lên, Hoa Vị Miên có chút choáng váng, nhưng vẫn diễu võ dương oai vỗ vỗ yên ngựa nói với Thanh Dương: "Thấy không?" Khóe miệng Thanh Dương mang theo ý cười khó hiểu, tay vừa động, một cục đá đánh trúng mắt của bạch mã, bạch mã bị đau liên tục lồng lộn, làm Hoa Vị Miên sợ tới mức vội vàng nắm lấy yên ngựa, cố gắng ổn định con ngựa đang bị hoảng sợ. "Nắm vững!" Tông Chính Sở quát lên. Hoa Vị Miên bị nghiêng ngả đến choáng đầu hoa mắt, nghĩ thầm nắm được sao ngươi không đến mà nắm! "Rắn! Rắn!" Thanh Dương đột nhiên chỉ vào dưới vó ngựa lo lắng kêu to. Hoa Vị Miên chăm chú nhìn sang, chính là con rắn xanh lần trước Thanh Dương đặt trên tay nàng! Nha, cơ hội báo thù đến rồi! Đưa tay giật một túm bờm của con bạch mã, khiến nó càng thêm điên cuồng, bốn vó ngựa không ngừng đá qua đá lại. Chỉ nghe được "hì hì" một tiếng, Hoa Vị Miên cười ha ha, trong tay lại đột nhiên buông lỏng, nguyên lai tưởng rằng lần này thế nào cũng ngã đến cái mông nở hoa, nhưng không nghĩ tới thời điểm người đang ở giữa không trung liền được tiếp nhận. Nàng mở mắt vỗ vỗ bả vai Tông Chính Sở: "Cám ơn!" Đi tới bên cạnh Thanh Dương, liếc mắt nhìn con rắn nhỏ trên đất đã bị giẫm đến tan xương nát thịt, Hoa Vị Miên chậc chậc nói: "Thật là trời cao đố kỵ anh tài, chết không toàn thây a,....."