Nam Sơn Có Củ Ấu
Chương 1
Khu nhà ở nằm kế bên công viên, rèm cửa sổ được kéo ra, ánh trời chiều không có gì ngăn cản tràn vào khiến căn phòng sáng rực.
Chương Linh theo bản năng nhắm mắt lại, một lát sau lại chậm rãi mở ra.
Có mấy đôi tình nhân đi dạo trên sân cỏ của công viên, cảnh tượng gắn bó át cả ánh mặt trời, cây phong mùa thu xanh mướt, đẹp như trong bưu thiếp. Trên xích đu, hai nữ sinh mặc váy ca rô ngắn cùng ăn một que kem, cậu một miếng, tớ một miếng. Không cẩn thận chạm vào mũi nhau, hai người liền vui vẻ cười lớn.
Khóe miệng của Chương Linh khẽ cong, cô thích nhìn những cảnh tượng như vậy.
Gian phòng rất yên tĩnh, âm thanh của điện thoại di động vang lên có vẻ trống trải mà vang dội, thậm chí còn có chút đáng sợ.
Chương Linh đưa di động lên tai, nhàn nhạt hỏi: “Cố Dĩnh, có chuyện gì vậy?” Màn đêm vừa buông xuống, cuộc sống rực rỡ về đêm của người đẹp Cố Dĩnh mới bắt đầu, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ có thời gian nói chuyện phiếm.
Cố Dĩnh ở bên kia cười duyên: “Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu à?”
Chương Linh không nói gì, im lặng chờ cô ấy nói tiếp.
“Được rồi, vào chuyện chính thôi, Kiều Viễn áo gấm về làng (công thành danh toại), hẹn mấy người chúng ta họp mặt, cậu có tới không?”
Bàn tay cầm điện thoại của Chương Linh bất giác run rẩy, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
Cố Dĩnh tựa như nhìn thấy nét mặt và tâm trạng của cô, cất tiếng: “Tớ biết cậu xin nghỉ rất khó, không sao đâu, tớ chào hỏi giúp cậu là được rồi, dù sao Kiều Viễn và cậu cũng không thân lắm.”
Chương Linh dần bình tĩnh lại. Kiều Viễn là bạn trai của Tô Kỳ Kỳ, học trên họ hai khóa. Tô Kỳ Kỳ và Cố Dĩnh là đồng hương, khi học đại học thì cùng khóa nhưng khác khoa với hai cô. Năm năm trước, Kiều Viễn và Tô Kỳ Kỳ cùng nhau đến Tô Thành lập nghiệp. Bố của Tô Kỳ Kỳ là quan chức cao cấp ở đó, sớm đã trải thảm đỏ cho bọn họ rồi, có lẽ con đường sự nghiệp cũng không mấy gian nan.
Cô và Cố Dĩnh quyết định ở lại Bắc Kinh, trải qua năm năm phấn đấu rất gian khổ, nhưng tất cả đều đã qua rồi.
Bây giờ Chương Linh đang làm nhân viên phân tích chứng khoán cho một công ty đầu tư, tiền lương rất hậu hĩnh, phạm vi công việc là thị trường chứng khoán Mỹ bên kia đại dương. Vì lệch múi giờ, thời gian làm việc của cô hoàn toàn ngược lại với trong nước, việc này khiến Cố Dĩnh uy hiếp muốn tuyệt giao với cô rất nhiều lần, bởi nếu muốn gặp cô thì phải hẹn trước thật sớm.
Thật ra thì cổ phiếu A và thị trường chứng khoán B đều đã ổn định, đủ để cô múa bút vẩy mực. Chương Linh kiên trì “Sính ngoại”.
Cô yêu thích kiểu cuộc sống thời gian quay trở lại “ngày hôm qua”, giống như mọi thứ đều có thể sửa chữa, cũng đều có thể thay đổi, không hối hận, không tiếc nuối.
Ví dụ lúc sáng sớm mát mẻ, dân công sở thì bước đi như bay, còn cô lại yên tĩnh uống trà, thưởng thức bánh kem mới ra lò, sau đó chậm rãi về nhà, kéo lại rèm cửa, điềm nhiên đi vào giấc mộng.
Đây là một loại xa xỉ mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Tự rót cho mình một tách cà phê Grant. Grant là một loại cà phê của Đức, rót nước nóng vào giống như đang uống capuchino tại một quán cà phê bên Ý, lại ăn cùng mấy cái bánh đậu xanh đồng nghiệp đưa cho còn trong tủ lạnh.
Ngọt ngọt đắng đắng, đối lập như đời người.
Sáu giờ mười lăm phút, Chương Linh khóa cửa xuống lầu. Ngày mùa thu rất ngắn, trời đã bắt đầu tối.
Ra khỏi thang máy, một chiếc Audi A6 màu bạc chạy đến từ đường mòn chung cư.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ lúc hoàng hôn, rất tình cờ.
Hạ cửa sổ xe xuống, Hàn Hoàn Vũ nhẹ nhàng gật đầu với Chương Linh rồi đưa tay nhìn đồng hồ. “Đường bây giờ đang tắc, chúng ta ăn tối xong rồi đến công ty, hẳn là sẽ không quá chín giờ.”
Nghĩ đến việc xe của cô đã đưa đi bảo dưỡng, nghĩ đến việc cô uống cà phê thay cơm, lại nghĩ đến việc tắc đường, thời gian, lời mời như vậy thật sự không tìm được lý do nào để từ chối.
Cô mở cửa xe, thắt dây an toàn, nhìn đèn rực rỡ trong bóng chiều rồi tiện tay mở radio.
Giọng ca nồng nàn của Trương Tín Triết vang lên: anh hơi động lòng nhưng lại sợ ánh mắt của em, có một chút do dự như vậy, không thể tin được không kìm nén nổi tình cảm của mình…
Cô quay đầu nhìn về phía Hàn Hoàn Vũ. Anh nhướn mày, cong cong khóe miệng.
Khi Hàn Hoàn Vũ cười, ánh mắt rất dịu dàng, khóe miệng cong lên rất tao nhã.
Chương Linh thu mắt về.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
61 chương
23 chương
219 chương
18 chương