Hoa Vị Miên nhìn con rắn nhỏ nhao nhao trong tay Thanh Dương nhất thời hít một ngụm khí lạnh, thứ đồ chơi kia mà cắn thì sẽ mất mạng đấy!
Theo bản năng lui lại một bước, nàng lắc đầu nói: "Sống chết ta cũng sẽ không để cho nó bò trên người ta!"
Thanh Dương đã tính trước cười cười, nói: "Vậy ta phân phó người chuẩn bị củi đốt cho ngươi. . . . . ." Nói xong liền muốn xoay người, Hoa Vị Miên vội vàng kéo hắn lại: "Được, được!"
Thanh Dương mỉm cười xoay người, gật đầu nói: "Như vậy mới ngoan chứ!"
Hoa Vị Miên nhìn con rắn kia khạc lưỡi lướt qua trên cổ tay nàng, sống lưng một hồi run run, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao ngươi không lấy con hổ cho ta cưỡi?!"
Mày rậm của Thanh Dương nhướn lên, nói: "Lần sau nhất định cho ngươi thử."
Chân Hoa Vị Miên mềm nhũn, nàng đang đụng phải loại người nào a!
Nhìn con rắn nhỏ hít hà trên người Hoa Vị Miên, rồi sau đó liền vòng quanh cánh tay của nàng ngoan ngoãn nằm xuống, Thanh Dương nhếch môi cười, nói: "Tất cả mọi người nhìn thấy không?"
Hoa Vị Miên quét mắt nhìn người phía dưới một cái, thấy sợ hãi trong mắt bọn họ đã muốn cởi bỏ, bắt đầu bán tín bán nghi.
Thanh Dương nói: "Tiếp theo dựa vào ngươi."
Hoa Vị Miên hắng giọng một cái, nhìn đám người chi chít, đoán chừng phải nói lớn tiếng một chút, nếu không người phía sau sẽ nghe không rõ.
Dùng nội lực thúc thanh âm lớn lên, Hoa Vị Miên cười nói: "Bản tiên tử trên Thiên Đình thấy Đại Ân cùng Tây Hòa khai chiến, bấm ngón tay tính toán, liền biết trận chiến này là kiếp số của Đại Ân, thiện tâm cố ý hạ phàm tương trợ."
"Về phần hai binh lính đêm qua kia, tổn hại thiên mệnh, ý muốn khinh bạc bản tiên tử, bản tiên tử liền xin thiên ý đem xử tử. Binh lính bảo vệ quốc gia, nếu bản tiên tử đúng là người phàm, chẳng lẽ không muốn được bảo vệ, ngược lại còn giết hại binh lính sao?"
Đám người phía dưới nhao nhao gật đầu đồng ý, trong ánh mắt đã dấy lên sự cúng bái đối với thần linh.
Lúc này, một binh lính đứng gần đài lớn tiếng nói: "Tiên tử có thể giúp Đại Ân ta đánh bại Tây Hòa quốc hay không?!"
Những lời này đã hỏi tới một điểm, chính là ở hiện đại hắc đạo hỗn chiến còn phải lạy Quan Nhị Gia, càng không cần nói ở cổ đại, hành quân đánh giặc thỉnh cầu chính là trời. Nhưng Hoa Vị Miên nàng không phải là trời, cái này chắc chắn không thể nói loạn!
Hơi suy nghĩ một chút, nàng nói: "Tiên có cân nhắc của tiên, người có cân nhắc của người, nếu bản tiên tử thi triển pháp thuật đánh bại Tây Hòa quốc, chẳng những bản tiên tử, ngay cả Đại Ân quốc cũng ắt gặp phải thiên khiển! Hôm nay vận số của Tây Hòa quốc đã hết, Đại Ân thống nhất chính là thiên mệnh, trong lòng chúng tướng sĩ chỉ cần có ý niệm bảo vệ quốc gia, nhất định thành công!"
Váy dài vung lên, Hoa Vị Miên giơ tay hướng lên trời, hô lớn: "Trời giúp Đại Ân! Trời giúp Đại Ân!"
Khí thế của nàng làm tâm tình của binh lính phía dưới dâng cao, rối rít giơ cánh tay lên: "Trời giúp Đại Ân! Trời giúp Đại Ân!"
Tông Chính Sở nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, con ngươi xanh sẫm thoáng qua một tia tán thưởng trong chớp mắt. Thanh Dương cũng không ngừng gật đầu, hiệu quả như vậy mới là bọn họ muốn, vừa có thể kích thích tinh thần, vừa không để cho các tướng sĩ đem tất cả hi vọng ký thác vào thần tiên quỷ quái.
Tông Chính Sở phi thân, đứng bên cạnh Hoa Vị Miên, giơ tay ý bảo đám binh lính dừng lại, chỉ trong chốc lát, tiếng hô ầm ĩ đều biến mất, yên tĩnh có thể nghe được tiếng gió bên tai.
Hoa Vị Miên quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, suy nghĩ không đứng đắn, trai tài gái sắc a,.....
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
15 chương
11 chương
12 chương
155 chương