Hoa Vị Miên bị tiếp về Thiên Điện, tâm tình xác thực tiêu điều, Thái hậu làm sao sẽ không biết trong này trung gian lợi hại quan hệ, huống chi Hoàng mỹ nhân trước khi chết còn nói thêm câu"Hoàng hậu nương nương", chỉ riêng một câu cũng có thể truy cứu tới cùng, nàng không nói, chỉ sợ là muốn dàn xếp ổn thỏa.
Coi như nàng không chịu để yên, Thuần Vu Phóng cũng sẽ đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người Hoàng mỹ nhân, nếu là không có tìm ra túi cây nghệ tây kia, hôm nay chết chỉ sợ cũng không chỉ nàng một người, lúc trước đụng phải mình cái kia tiểu cung nữ cũng sẽ bị liên lụy. . . . . . Nhưng mà không ngờ nàng chạy trốn mau.
Chuyện này đã được Tư Đồ Uyển Ngọc lên kế hoạch thật tốt từ lâu, ỷ vào quyền thế của Tư Đồ Đốc ở trong triều ở hậu cung lật tay làm mây úp tay làm mưa, chắc hẳn Thuần Vu Phóng còn là nhịn nàng thật lâu, hôm nay chuyện này chỉ là cho nàng một cái cảnh cáo, bình thường đến trình độ này, như vậy nói cách khác, Tư Đồ gia chỉ sợ sớm sụp đổ.
Sự kiện này thêm vào. Hiện tại Tư Đồ đốc cùng Phó Khiêm Hàn hai thế lực lớn giằng co, Phó Khiêm Hàn lớn tuổi không chống đỡ được bao lâu, Thuần Vu Phóng chính là kéo dài tài năng khiến hắn chết chậm chút, cái này Tư Đồ Đốc mới chính là họa lớn trong lòng của hắn, ẩn nhẫn lâu như vậy hắn cũng nên động thủ, chỉ là không biết sau khi Tư Đồ gia sụp đổ, hắn lại muốn nâng đỡ cổ thế lực này nọ đứng lên, hiện tại trong triều không có mấy người có tài cán đạt thành cái này thành tựu, mà Thuần Vu Phóng cũng tuyết đối sẽ không cân nhắc Tôn Chính Sở ở bên trong, cái gọi là thả hổ dễ dàng bắt hổ khó, nàng ngược lại không lo lắng Tôn Chính Sở sẽ bị cuốn vào, chỉ tiếc Mông Tập thằng ngốc kia, khẳng định chạy không thoát. . . . . .
"Ai. . . . . ."Đứng dưới tàng cây lại một lần nữa than thở, nàng thật là không rõ, Thái hậu cũng đã biểu đạt lời nói, bản thân Thuần Vu Phóng cũng chính miệng đồng ý, nhưng chính là chậm chạp không thấy hắn hành động, rốt cuộc là lúc nào mới có thể ra cung? !
"Vị Miên vì sao than thở?"Thuần Vu Phóng âm thanh ở sau lưng vang lên, thuận tiện trên bả vai còn nhiều thêm một cái áo choàng.
"Thuần Vu Phóng, ngươi rốt cuộc lúc nào mới dự định thả ta đi ra ngoài, chuyện của ta kéo dài ngươi ở đây dây dưa cũng không thể thay đổi được gì a!"
Thuần Vu Phóng khẽ mỉm cười, cố tình đau thương nói: "Vị Miên cứ như vậy muốn rời đi trẫm?"
Hoa Vị Miên rất muốn cho hắn một cái liếc mắt xem thường, nhưng mà căn cứ vào trước mắt tâm tình mà nói, không thích hợp mắt trợn trắng, vì vậy thở dài nói: "Trong hoàng cung không thú vị."
"Vậy trẫm tặng giang sơn cho ngươi chơi như thế nào?"Thuần Vu Phóng xoay người lại, ánh mắt sáng quắc, cũng không biết trong lời nói có mấy phần thành ý.
Hắn có mấy phần thành ý Hoa Vị Miên là không biết, nhưng nàng khẳng định một chuyện, đó chính là Thuần Vu Phóng là 100% muốn đem mình kéo xuống nước.
Xoay người, nàng đưa tay tiếp được một mảnh lá rụng bay xuống, tâm tình có chút phức tạp. Lần trước đụng vào mình tiểu cung nữ kia là người bên cạnh của Phó Ninh Tự, mà cho mình hạ cây nghệ tây là người của Tư Đồ Uyển Ngọc, còn có những thứ kia hận ý không biết rõ rối rít bắn ra độc tiễn về phía mình, chỉ là một hài tử không có thật cũng có thể khiến nữ nhân trong hậu cung này biến thành Hồng Thủy Mãnh Thú(*), nếu thật muốn ở trong hoàng cung này sống cả đời, nàng thật đúng là sợ chính mình tráng niên sớm thệ(còn trẻ mà chết sớm). . . . . . Nói đi thì nói lại, nàng có lẽ phải biểu đạt một chút lòng kính trọng của mình đối với Thái hậu: sống đến khi hài tử của mình làm Hoàng đế là cỡ nào không dễ dàng!
(*) Hồng thuỷ mãnh thú ( 洪水猛兽): Cách ví von như là gặp phải tai hoạ rất lớn. Mãnh thú: dã thú tàn ác ăn cả người lẫn vật. Xuất phát câu nói của Mạnh Tử trong thiên thứ ba của phần Mạnh Tử thượng của sách Mạnh của Mạnh Tử:”Tích giả vũ ức hồng thủy nhi thiên hạ bình, chu công kiêm di địch, khu mãnh thú nhi bách tính trữ” [ Tức: Ngày xưa vua Vũ ( vua triều Hạ) dìm hồng thuỷ xuống mà thiên hạ bình, Chu Công hai lần giết giặc, đuổi mãnh thú mà bách tính yên].
"Thuần Vu Phóng, ngươi nói người sống cả đời quan trọng nhất là cái gì?" Nàng hỏi.
Thuần Vu Phóng sững sờ, thu lông mày buông xuống tròng mắt, như có điều suy nghĩ, xác thực, hắn là hoàng đế, nghĩa vụ của hoàng đế chính là thống trị quốc gia, mở rộng lãnh thổ, nhiệm vụ này cứ như thế tự nhiên mà trở thành công việc quan trọng nhất của rất nhiều hoàng đế.
"Lấy được vật mình muốn."Hắn chọn một cái cách nói có vẻ trung trung.
"Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì đây?"Hoa Vị Miên nhìn hắn.
"Giang sơn,"Thuần Vu Phóng dừng lại, nhìn nàng một cái sau đó nói: "Mỹ nhân."
Hoa Vị Miên nghiêng đầu một cái, ở gió thu ào ào bên trong, rủ xuống dưới vài sợi tóc đen, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng như ánh mặt trời mùa xuân,"Ngươi đoán ta nghĩ muốn thứ gì đây?"
Thuần Vu Phóng nhìn xem sững sờ, trong thoáng chốc kém chút sẽ đưa tay đi bắt, mất hồn sau lại là nơi nơi âm u tàn bạo, như vậy Hoa Vị Miên cách chính mình âm u quá xa, hắn nhất định phải tóm chặt lấy nàng, để cho nàng ở lại địa ngục cùng mình! Hắn không cho phép người hắn để ý sống như vậy tiếu sái! Tôn Chính Sở là, nàng Hoa Vị Miên cũng là!
"Ngươi muốn cái gì?"Hắn khôi phục tỉnh táo, trên mặt đeo lên nụ cười dối trá.
"Không nói cho ngươi!"Hoa Vị Miên dí dỏm cười một tiếng, tâm lại rét lạnh, nàng thương xót Thuần Vu Phóng, nhưng lại không thể đồng tình, cho nên hắn cả đời cũng không xứng với"Tự do"cái từ này!
Xoay người muốn đi, cánh tay lại bị hắn giữ chặt, đang quay đầu lại khi, người nọ đã đụng vào, ôm thật chặc chính mình, âm thanh trầm thấp mang một chút tức giận,"Hoa Vị Miên, ngươi khinh thường cùng trẫm nói?!"
Hoa Vị Miên cau mày đẩy hắn ra, nói: "Liền tính ta nói cho ngươi biết ngươi cũng không hiểu, lời nói không phải tương đương vô ích sao?"
"Hoa Vị Miên, trẫm hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi quả thật không nguyện ý lưu lại!"
Thuần Vu Phóng động sát niệm! Đây là Hoa Vị Miên đệ nhất trực giác. Quả nhiên không thể vì mình sử dụng liền nhất định phải diệt trừ là thủ đoạn của Đế Vương sao?
Hoa Vị Miên người này mặc dù thỉnh thoảng sẽ đồng tình tâm tràn lan, nhưng một khi dính đến lợi ích của bản thân, vẫn là phân chia rất rõ ràng, cho nên lúc này nàng liền gạt bỏ lòng thương hại đối với Thuần Vu Phóng, trịnh trọng nói: "Muốn giết ta, cũng phải xem ngươi có thể hay không giết được ta!"
"Tốt!"Thuần Vu Phóng giận quá thành cười,"Hoa Vị Miên, nhớ ngươi hôm nay lời nói!"
Đối với một hoàng đế uy hiếp, Hoa Vị Miên tự nhiên vẫn là đặt ở trong lòng, không sợ hắn cùng bản thân đùa bỡn thủ đoạn nhỏ, chỉ sợ hắn cho Tôn Chính Sở cùng Hoa Vô Ưu đùa bỡn thủ đoạn gian trá, mấy trò hạ độc hạ lưu gì đó hắn làm Hoàng đế hẳn là sẽ không vô sỉ đến mức ấy, cho dù có vô sỉ như vậy, có Ngư Nhất Ngư Nhị ở cũng không sợ, chỉ sợ hắn tùy tiện cho Tôn Chính Sở ấn lên cái tội danh, trứng chọi đá, mấy người bọn nàng ngược lại là có thể chạy, nhưng cao thấp hạ nhân trong phủ Phủ Viễn tướng quân chắc chắn là sẽ bị liên lụy . . . . . .
"Thật là phiền chết được!"Hoa Vị Miên lôi kéo tóc cào loạn.
"Ngươi dì cả mẹ(kinh nguyệt ^_^) không phải mới vừa qua sao?" Bố Thiện bưng trà để ở trước mặt nàng.
Nâng tay hành lễ với Hoa Vị Miên, Bố Thiện cùng Tuyền Ki đã hiểu trọn vẹn hàm nghĩa của từ ngữ hiện đại “dì cả mẹ” này.
"Thuần Vu Phóng lại tới!"Hoa Vị Miên trợn to hai mắt nói.
Ảnh hưởng của Thuần Vu Phóng so với dì cả mẹ tới quả thực là chỉ có hơn chớ không kém!
"Có chuyện ngươi nhất định cảm thấy rất hứng thú,"Tuyền Ki cười híp mắt đi tới, nói: "Là về Thái hậu."
"Chuyện gì?"Hoa Vị Miên không yên lòng hỏi.
"Thái hậu trước khi vào cung từng cùng huynh trưởng của vị tiền quốc chủ Đại Ân tư định chung thân, hơn nữa sinh một hài tử, về sau phụ thân của Thuần Vu Phóng giết huynh đoạt vị cũng thuận tiện chiếm đoạt Thái hậu, sau mới có Thuần Vu Phóng cùng Thuần Vu Nhã."Bố Thiện giải thích.
Hoa Vị Miên sững sờ, Đế Vương bí mật?! quá bất ngờ!
"Không nhìn ra, cái này Thái Hậu cũng rất có năng lực khiêu chiến được độ khó cao như vậy!"Hoa Vị Miên tấm tắc nói, vốn chỉ cho là nàng đấu thắng trí tuệ cùng thủ đoạn của ba ngàn người trong hậu cung, không ngờ vào lúc này lại thêm một cái đánh vỡ đạo đức truyền thống ranh giới cuối cùng khởi đầu cho tiền lệ một nữ hầu hai phu, hơn nữa còn là hai Hoàng đế, mà còn là một đôi huynh đệ song phương đấu tới chết, xem ra năng lực thừa nhận trong tâm lý của nàng cũng là ở cấp bậc Thánh Đấu Sĩ rồi !
Trong nháy mắt, Hoa Vị Miên đối nàng kính ngưỡng lại tăng lên một cái cấp độ.
"Hài tử trước kia của nàng đâu?"
"Sống chết không rõ, Thái hậu cũng chưa từng nói."Bố Thiện nói.
Đột nhiên nghĩ đến một cẩu huyết khả năng, Hoa Vị Miên sẽ không phải là nữ nhi của nàng. . . . . . ?
Lần này Hoa Vị Miên sáng ngời, cổ đại Hoa Vị Miên là một cô nhi không sai, từ nhỏ bị Cửu Cung chân nhân thu dưỡng, vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân nuôi lớn, nhưng là Cửu Cung chân nhân lúc chết chỉ gọi nàng đi tìm Tôn Chính Sở, cũng không có nhắc qua thân thế của nàng, không kỳ quái chính mình Thiên Phú Dị Bẩm, chẳng lẽ là có hoàng gia huyết thống?!
Vậy mà Hoa Vị Miên còn chưa kịp đắc chí, Bố Thiện ngay tại một bên cắt đứt ảo tưởng của nàng,"Thái hậu cái kia một đứa bé năm nay sợ rằng đã hai mươi hai tuổi rồi."
Hoa Vị Miên lúng túng cười một tiếng, ngượng ngùng thu hồi nụ cười, uống một hớp trà nguội.
Trải qua mấy lần đối với Thái hậu Bộ Phong Tróc Ảnh(*) cộng thêm ám hiệu cùng nói bóng nói gió, Hoa Vị Miên quả thật không có mò được một chút đầu mối hữu dụng, bát quái không được, nên chuyện này cũng không giải quyết được trở thành một vụ án treo(chưa có kết quả). Mà nàng trải qua Thái hậu chuyện này quậy một trận, lại bởi vì bên kia Thuần Vu Phóng chậm chạp không có động tĩnh, tâm cũng liền từ từ để xuống, mỗi ngày trừ ăn ra liền chỉ có ăn uống thừa ra quá nhiều thịt rồi.
Bộ Phong Tróc Ảnh(*):lời nói vu vơ hoặc việc làm dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà thực ra là sai
U buồn chừng mười ngày, Hoa Vị Miên như đứng trên thuyền, khi nước ở mạn thuyền dâng lên cao, nàng tích tụ rồi, thịt này rốt cục từ chỗ nào sinh ra, rõ ràng mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên . . . . . .
Lúc Hoa Vị Miên đang ở khổ sở tìm kiếm nguyên nhân, một chuyện ly kỳ xảy ra, trong cung có một tiểu cung nữ chết.
Vốn là to như vậy hoàng cung chết một tiểu cung nữ cũng phải không kỳ quái, nhưng cung nữ chết chính là vị cung nữ ngày đó đụng vào nàng, nếu đó không có gì ngoài sự trùng hợp thì không có gì để nói, thế nhưng cái chết của cung nữ này thật sự ly kỳ, là bị sống sờ sờ hù chết!
Nhắc tới đầu năm có thể khiến người ta tươi sống bị hù chết ngoại trừ nước Mĩ khủng hoảng tài chính còn có thể có cái gì, cho nên Hoa Vị Miên liền thực buồn bực, cư nhiên có người ở thời đại không có nguy cơ tài chính dưới bị hù chết? Không tin, kiên quyết không tin, cho nên nàng đi kiểm tra thi thể.
Sự thật cũng không phải nàng không tin, quả nhiên là bị hù chết.
Hoa Vị Miên rất muốn hỏi nàng, ngươi rốt cuộc thấy được cái gì?, cư nhiên như vậy bị tần nhẫn hù chết?!
Trải qua nhiều cách thăm dò, Hoa Vị Miên tổng kết một chút chân tướng của chuyện này. Địa điểm, là ở Sương Hoa điện, một tòa bỏ hoang lãnh cung, lúc, là một ngày trước lúc chết, nhân vật, đương nhiên là tiểu cung nữ, về phần có hay không những sinh vật khác, trước mắt còn không có chứng cớ.
Về chuyện này, Hoa Vị Miên phát hiện rất nhiều nghi điểm, tỷ như một tiểu cung nữ tại sao sẽ ở giữa đêm hôm khuya khoắt chạy tới một tòa hoang vu lãnh cung? Tại sao cái này tiểu cung nữ là đã chết mà thị nữ của Hoàng mỹ nhân lại xuất hiện ở trong điện, không phải nên bị sai khiến đến chỗ giặt đồ sao? Tại sao lúc phát hiện tiểu cung nữ thi thể Phó Ninh Tự vị này quý phi nương nương cổng chính không ra cổng phụ không bước sẽ cố ý chạy ra?
Vấn đề thứ nhất tự nhiên bị người giật dây, người phía sau màn không rõ, vấn đề thứ hai cùng chuyện này tạm thời không có tất yếu liên hệ, lại không suy tính, vấn đề thứ ba cũng rất đơn giản, trừ phi Phó Ninh Tự có đam mê với thi thể, nếu không nàng và chuyện này tuyệt đối có liên quan!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
15 chương
11 chương
12 chương
155 chương