Đợi đến khi Dương Lâm xem xong những tư liệu kia, thời điểm bụng đói kêu vang phải bò ra từ trong phòng, lại nhìn thấy một cảnh tượng "Một nhà bốn người" hài hòa ở chung. Bốn người, một nam một nữ, còn có hai tiểu bánh bao khả ái, bốn người ngồi trên sofa cùng xem TV. Cảnh tượng này, thấy thế nào cũng cảm thấy ấm áp hài hòa. Dương Lâm cẩn thận nuốt xuống lời nói sắp thốt ra, rón rén đi tới. Nhưng động tác của ông dù có cẩn thận hơn nữa vẫn không thể gạt được giác quan nhạy bén của Lãnh Tâm Nhiên. "Trên bàn ăn còn có thức ăn, vẫn còn nóng, nhanh ăn cơm đi." Không thể không nói tốc độ xử lý công việc của Dương Lâm tuyệt đối là hạng nhất, chỉ cần thời gian một ngày ngắn ngủn, hắn đã điện thoại cho Lãnh Tâm Nhiên cũng như tra được mấu chốt của sự tình. "Gia Đằng Quang?" Nghe đến cái tên điển hình của nước N, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nhíu mày. Không biết tại sao cô lại có cảm giác kỳ quái, nhưng trong thời điểm này lại không nghĩ ra. Lắc đầu quyết định không tiếp tục để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này nữa, nếu đã tìm được người hiềm nghi, vậy chuyện tình kế tiếp tất nhiên dễ dàng hơn nhiều. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên cùng Dương Lâm tuyệt đối không ngờ, bọn họ hao tốn rất nhiều công sức đang nguyên nhân dị tượng gần đây của Huyết Ưng, rất nhanh cũng sẽ cảm thấy uổng phí thời gian, bởi vì... "Nữ vương, gần đây cậu rất bận à, khó có được thời gian rãnh rỗi lên lớp tụ học." Triệu Nghị nằm ở trên bàn, nhìn Lãnh Tâm Nhiên đối diện, nhỏ giọng nói. Bây giờ bọn họ đang ở trong phòng tự học ở tầng ba trường Yến Đại, mấy người ngồi vây quanh bàn gỗ dài. Mỗi người đều nghiêm túc làm chuyện của mình, bất quá dù đang đọc sách, nhưng thật sự không đọc vào. Triệu Nghị thông thạo máy vi tính, đối với mấy thứ lý thuyết gì đó, cậu chỉ cần xem qua là được, giờ chỉ cần nâng cao thao tác thực tế, thì càng không thành vấn đề. Kết quả, mấy người trong này, trừ Lãnh Tâm Nhiên, đối với cuộc thi cuối kỳ sắp tới, trái lại cậu là người ứng phó thoải mái nhất. Mấy người bọn họ bình thường được vui chơi thì sẽ tốt hơn, lúc rãnh rỗi sẽ hẹn nhau lên lớp tự học. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên, đến bây giờ vẫn lần đầu tiên gia nhập đội ngũ này. Không phải cô không muốn, nhưng gần đây cô quá bận rộn, hơn nữa liên quan đến chuyện dưỡng thương, cho nên căn bản thời gian xuất hiện ở trường học cũng rất ít ỏi, chứ đừng nói gì đến chuyện lên lớp tự học. Lãnh Tâm Nhiên cũng không nói chuyện bị thương với mấy người, ngay cả Lam Kỳ Nhi cũng không biết. Không nói chỉ vì không muốn bọn họ lo lắng, huống chi chuyện này lại liên quan đến chuyện tranh đấu hắc đạo, hơn nữa mấy đứa trẻ này cũng gánh vác rất tốt. Mặc kệ sau này bọn họ quyết định chọn con đường nào, ít nhất, hiện tại cứ để bọn họ có thể an tâm bình yên mà sống. "Ừ." Nghe được lời nói của Triệu Nghị, tất cả mọi người theo bản năng ngừng chuyện đang làm, nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên mặc áo khoác nỉ đen bên ngoài . Buông cây bút trên tay, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng điều chỉnh tư thế ngồi xuống. Vết thương trên người chỉ mới vừa khép lại, nhưng muốn chân chính khôi phục còn cần một thời gian rất dài. Nếu như không phải bởi vì thật sự quá nhàm chán muốn buông lỏng một chút, chỉ sợ hiện tại cô còn bị Thẩm Quân ‘giam’ ở trong nhà. Thời gian trôi qua thực vui vẻ, trong nháy mắt đã đi qua một học kỳ. Hiện tại chỉ cần chờ cuộc thi cuối kỳ kéo dài hai tuần lễ kết thúc, học kỳ này chính thức khép lại. Chuyện học hành trên trường, Lãnh Tâm Nhiên một chút cũng không lo lắng, không có áp lực chút nào. Không nói đến năng lực của cô kiếp trước, kiếp này cô cũng có trí nhớ siêu phàm, so với trí nhớ kiếp trước còn muốn lợi hại hơn. Trên căn bản tất cả mọi thứ, chỉ cần nhìn qua, cô đã có thể tiếp nhận không sót một chữ. Cô không biết trước kia tiểu Lãnh Tâm Nhiên có phải cũng có trí nhớ kinh người như vậy hay không, nhưng, rất dễ nhận thấy, thiên phú như thế mang đến cho cô rất lớn lợi ích. "Tâm Nhiên, sau này cậu có tính toán gì? Cậu phải trở về thành phố C sao?" Lôi Vũ tò mò hỏi nói. Coi như trong mấy người này, quan hệ của cậu với Lãnh Tâm Nhiên tương đối đặc biệt. So sánh về thời gian quen biết, cậu biết Lãnh Tâm Nhiên trễ nhất, nếu không phải thành lập xã đoàn King đoán chừng bây giờ bọn cậu còn là người xa lạ. Nhưng hiện tại, vì liên quan đến chuyện Lãnh Tâm Nhiên bái sư, bọn họ thành sư huynh muội, cậu, trở thành sư huynh Lãnh Tâm Nhiên. Tầng quan hệ này, khiến cậu thành công sáp nhập vào đội ngũ Lãnh Tâm Nhiên. Dĩ nhiên, có thể dung nhập vào đội ngũ này chủ yếu vẫn là nhờ chính bản thân cậu, nếu như cậu không có tính tình chất phác trung hậu, dù cậu là anh ruột của Lãnh Tâm Nhiên, muốn bọn Triệu Nghị Lăng Vũ mấy người kiêu ngạo tiếp nhận cậu cũng là Nan Vu Thượng Thanh Thiên (khó như lên trời = đã khó càng thêm khó). "Không trở về." Đối với thành phố C, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có quá nhiều tình cảm. Không phải cô máu lạnh, nhưng cô căn bản ở ở Yên kinh, hơn nữa người kia cũng mất đi bóng dáng, cho tới bây giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì, cho nên. . . Có trở về hay không, không có gì khác nhau. "Nhưng sẽ về đi một chuyến, đại khái nghỉ ngơi 2-3 ngày." Dung Thiếu Tuyệt bây giờ đang ở nước Mỹ, tạm định kế hoạch là trong vòng ba năm cũng sẽ không trở lại. Dung lão gia chỉ có một người thân là cậu ấy, cậu ấy giúp cô nhiều như vậy, trở về thăm cũng là việc nên làm. Huống chi, cô còn có rất nhiều chuyện cần thỉnh giáo. Triệu Nghị há hốc mồm muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên, lại nuốt xuống những lời định nói. Hắn đã sớm phát hiện, mặc dù nữ vương đối với họ vẫn như trước, nhưng cự ly giữa bọn họ cũng càng ngày càng xa. Không phải là bởi vì quan hệ chưa đủ tốt, mà là... Bọn họ với những chuyện cô đang làm không biết gì cả, chứ đừng nói đến hiểu cô. Phát hiện này khiến Triệu Nghị cảm thấy như đưa đám, nhưng đối với con đường lựa chọn của Lãnh Tâm Nhiên hắn cũng không thể nói gì. Trước đây thật lâu đã quyết định rồi, mặc kệ nữ vương nói gì, cũng sẽ tuyệt đối phục tùng . Chỉ là. . . loại cảm giác buồn bã cộng thêm mất mác là chuyện gì? Rõ ràng, trước kia còn là học sinh dốt, chỉ có thể học tại ban F, bây giờ cũng đã thi đậu đại học đứng đầu cả nước, chuyện này sao sánh với chuyện trước kia tuyệt đối không thua kém đầm rồng hang hổ, chuyện này đối với rất nhiều người mà nói đều chuyện vô cùng không bình thường. Nhưng là. . . Vò vò đầu, Triệu Nghị không biết nên thế nào miêu tả cái cảm giác buồn bã chán chường trong lòng. Theo bản năng nhìn Lăng Vũ đang nhăn nhó mặt mày đọc một đống sách chuyên ngành, cậu tin tưởng, người này, cũng có cảm giác giống cậu. Hai người bọn họ, đều bị biểu hiện đầy sức quyến rũ của Lãnh Tâm Nhiên hấp dẫn, cũng rất cố gắng đến gần cô, nhưng hiện tại, lại phát hiện cho dù cố gắng thế nào, khoảng cách chỉ càng ngày càng nên xa hơn. Loại càm giác cho dù cố gắng như thế nào cũng không đuổi kịp, thật sự rất đáng ghét. Lãnh Tâm Nhiên cũng không phát hiện tâm tình biến hóa của mấy người, bởi vì lực chú ý của cô đột nhiên bị một bóng dáng cách đó không xa hấp dẫn. Triệu Nghị cũng theo ánh mắt của cô nhìn sang, lần đầu tiên cậu thấy Lãnh Tâm Nhiên dùng ánh mắt chuyên chú này quan sát một người. Đến khi cô nhận ra người đó là ai thì không nhịn được nhíu mày: "Lại là anh ta!" Nhạy bén nghe được câu nói của Triệu Nghị, rất dễ nhận thấy là cậu biết, Lãnh Tâm Nhiên hơi híp mắt lại: "Là ai?" Người bọn họ chú ý là một chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng hưu nhàn, không phải nam sinh, bởi vì trên người anh ta có sự thành thục vượt qua độ tuổi sinh viên. Đứng trong một đám người liền trở nên chói mắt dễ thấy. Diện mạo anh ta không tính là nổi trội, ít nhất với đám người Lãnh Tâm Nhiên so sánh tuyệt đối bình thường. Mấy người Lãnh Tâm Nhiên, tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa khí thế phi phàm, đã sớm trở thành tiêu điểm của vô số người trong thư viện. Bởi vì bọn họ thường xuyên tới thư viện, ngay cả thư viện phòng tự học lầu ba đều trở thành phong thủy bảo địa, vô số nam sinh nữ sinh tranh đoạt. Ngoài học tập, còn có thể nhìn tuấn nam mỹ nữ, đối với bất kỳ người nào mà nói, đều là một hưởng thụ tuyệt đỉnh. "Gia Đằng Quang, đại biểu của hội giao lưu với nước N, nhưng anh ta hình như xin ở lại chỗ này học tập, những đại biểu khác cũng rời đi chỉ riêng anh ta còn ở lại chỗ này." Lăng Vũ cũng nhìn sang, xem ra cũng không quá bất mãn với anh ta. "Gia Đằng Quang?" Nghe được cái tên quen thuộc, cặp mắt đen thâm thúy Lãnh Tâm Nhiên thay đổi. Không trách được lúc trước cô cảm thấy kỳ quái, thì ra là anh ta! Lần đó ở sân tennis, hình như đã gặp qua một lần! Trợ thủ Đường Kiến tìm kiếm lại là anh ta? Sau khi biết thân phận của Gia Đằng Quang, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên trong nháy mắt nặng nề. Vốn cảm thấy Đường Kiến không quá đáng tin, bây giờ nhìn lại, không đơn giản là không đáng tin như vậy. Thế lực của một quốc gia khác vốn tồn tại rất nhạy cảm, hiện tại, Đường Kiến lại dám gạt chuyện quốc gia sang một bên để liên hiệp? Đối với thù hận giữa Trung Quốc và nước N, mỗi con dân Trung Hoa đều vô cùng rõ ràng, thậm chí trong lòng đã lưu lại lạc ấn thật sâu. Nhưng hiện tại, Đường Kiến này, lại vì tư dục của bản thân mà giao dịch cùng người nước N? Tức giận lấn áp tất cả các cảm giác khác, Lãnh Tâm Nhiên luôn luôn căm hận người nước N, dù là những người nước N vô tội, cô cũng biết không được giận chó đánh mèo nhưng nói thích là tuyệt đối không thể... Hiện tại, thậm chí có người đứng trước mặt cô cùng người nước N giao dịch? Người bình thường không thể giải thích nguyên nhân loại tức giận này, những người khác không biết Lãnh Tâm Nhiên đang suy nghĩ gì, nhưng là bén nhạy nhận thấy được luôn luôn mặt không vẻ gì cô hiện tại tâm tình vô cùng không được, từ này hiện đầy lo lắng sắc mặt của cũng có thể thấy được. Mọi người ở đây suy đoán ý đinh của Lãnh Tâm Nhiên thì người đang bị chăm chú nhìn nhưng lại thẳng tắp tiến vào trong này. Trên khuôn mặt vốn tuấn tú, khi gặp Lãnh Tâm Nhiên, lại hiện lên một nụ cười xán lạn? Vừa nhìn thấy nụ cười đó, Triệu Nghị cùng Lăng Vũ đã liếc mắt nhìn nhau : "Ghê tởm!" "Xin hỏi cô là Lãnh Tâm Nhiên tiểu thư sao?" Gia Đằng Quang không nhìn mấy người kia, bỏ qua mấy người Triệu Nghị cùng Lăng Vũ đi tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, hướng về khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Lãnh Tâm Nhiên dùng tiếng N hỏi. Anh ta đã sớm đã điều tra, cô gái trước mặt này nói tiếng N vô cùng lưu loát. Mặc dù anh ta biết tiếng Hoa, nhưng cũng không thích, cho nên thời điểm gặp gỡ Lãnh Tâm Nhiên đã ý thức lựa chọn tiếng N. Dù sao, mọi người ở chỗ này trên căn bản cũng đều nhân nhượng ngôn ngữ anh ta sử dụng. Nhưng anh ta không ngờ, Lãnh Tâm Nhiên, vượt ngoài dự đoán của anh ta, rất rất nhiều!