Đây có thể coi là lần đầu tiên hai thế lực mạnh nhất của Lãnh Tâm Nhiên gặp mặt. Thẩm Quân hoạt động bên thương nghiệp, mà Dương Lâm lại hoạt động bên hắc đạo, cũng là con đường mà Lãnh Tâm Nhiên nhất định sẽ đi sau này. Sau khi chuông cửa vang lên, qua máy quay theo dõi có thể thấy được đứng ở phía ngoài hiện giờ là một người đàn ông có diện mạo rất lịch sự, mỉm cười nhìn vào ống kính. Biểu hiện đó khiến Thẩm Quân thoáng dâng lên cảm giác đề phòng, trực giác nói cho anh biết, người đàn ông này rất nguy hiểm! Nhưng người có thể qua lại cùng Tâm Nhiên thì nhất định không phải là hạng người bình thường. Đến bây giờ, cũng chỉ có mấy bạn học tiểu bạch thỏ của cô là còn hơi non, nhưng so với tiểu bạch thỏ thông thường cũng đã hung mãnh hơn rất nhiều rồi. Ấn nút mở cửa, nhìn người đàn ông đang đứng ở bên ngoài, Thẩm Quân chỉnh lại vị trí mắt kính trên mặt, nghiêm túc nói: "Dương tiên sinh phải không? Lần đầu gặp mặt, xin giúp đỡ nhiều hơn. Tôi họ Thẩm." Dương Lâm có hơi bất ngờ khi người mở cửa lại là một người đàn ông khí thế phi phàm như vậy. Mặc dù Thẩm Quân luôn cố gắng ngụy trang bản thân thành một người bình thường không nổi bật, nhưng cái khí thế cường giả đã được nuôi dưỡng lâu năm thì không cách nào che giấu hoàn toàn được. Lại còn dùng đôi mắt sáng kiên định đó nhìn thẳng vào Dương Lâm thì càng lộ ra nguyên hình. "Thẩm tiên sinh. Xin chào, tôi là Dương Lâm." Dương Lâm biết muốn có được sự tin tưởng của Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, nhưng người đàn ông trước mắt này lại hoàn thành được nhiệm vụ gần như bất khả thi đó. Chính là bởi nguyên nhân này mà ông ta cảm thấy vô cùng hứng thú với người đàn ông họ Thẩm đang đứng trước mặt. "Tâm Nhiên ở bên trong." Thẩm Quân cười, nghiêng người để Dương Lâm đi vào, sau đó khẽ đóng cửa. Nếu như mới đầu Dương Lâm nhìn thấy trong nhà của Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi đã đủ làm ông ta giật mình, thì cho tới khi đi hẳn vào trong nhà, thấy hai đứa bé đang ngồi trên tấm thảm lớn trong phòng khách chơi xếp gỗ thì khóe miệng của ông ta theo bản năng co rút vài trận. Cái này, rốt cuộc là tình huống gì đây? Chẳng lẽ người đàn ông này là bạn trai của Tâm Nhiên? Mà hai đứa bé này lại là con của bọn họ? Dựa theo quan sát cho thấy, đứa bé lớn hẳn không phải là con của Tâm Nhiên rồi. Hay nói cách khác, Tâm Nhiên có thể là mẹ kế? Dương Lâm thật sự không dám tưởng tượng ra một Lãnh Tâm Nhiên vẻ mặt luôn không thay đổi, dùng một đôi mắt đen nhánh mà lạnh lùng giết người sẽ là mẹ kế của hai đứa trẻ, chuyện này. . . Vong niên chi luyến? (là cụm từ chỉ tình yêu giữa hai người có chênh lệch lớn về tuổi tác) Trong đầu Dương Lâm đột nhiên bay ra bốn chữ này, sau đó lại tự giật mình, theo bản năng run rẩy một trận. Phát hiện ra người đàn ông bên cạnh đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, ông ta vội vàng nặn ra một nụ cười cứng ngắc nói: "Đây là con của hai người?" Thẩm Quân trong nháy mắt liền đen mặt. Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao mặt của đối phương lại co quắp run rẩy lợi hại như vậy, bởi vì cái loại hiểu lầm này thật đúng là dở khóc dở cười, cũng không biết nên tán thưởng trí tưởng tượng phong phú của Dương Lâm như thế nào nữa. "Không phải." Cứng ngắc phun ra hai chữ, sau đó Thẩm Quân chỉ vào một gian phòng rồi nói: "Tâm Nhiên ở trong phòng." Không khí trong nhà rất kỳ quái, tay chân Dương Lâm cứng đờ đi về phía gian phòng được chỉ. Không biết có phải do ảo giác hay không, ông ta cảm thấy ở phía sau có một đôi mắt đang nhìn mình. Mãi cho tới khi vào phòng đóng cửa lại, ông ta cũng không quay đầu lại đằng sau để kiểm chứng. Bước vào phòng, nhìn người đang ngồi trên giường sử dụng máy tính, vẻ mặt của Dương Lâm rất nhanh khôi phục lại bình thường. " Tiểu thư Tâm Nhiên." Lãnh Tâm Nhiên biết người vào phòng là Dương Lâm, nhưng cô không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục chuyên tâm gõ bàn phím. Cô cần xem xét toàn bộ tình hình của giới hắc đạo trong và ngoài nước, chỉ có đem tất cả nắm ở trong lòng bàn tay thì mới có thể lập ra một kế hoạch hoàn mỹ nhất. Nghe thấy Dương Lâm gọi mình, Lãnh Tâm Nhiên chỉ lạnh nhạt "ừ" một tiếng, sau đó lại xem tư liệu mà Triệu Nghị gửi đến. Tới khi xem hết tư liệu xong, cô mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ta: "Có chuyện gì?" Dương Lâm gọi điện thoại cho cô, nói là có việc quan trọng muốn báo cáo. Cô lại thấy khá tò mò, việc gì có thể khiến cho Dương Lâm cảm thấy quan trọng đây. Trong khoảng thời gian này, cô đã liên lạc với Dung lão gia, lấy được một chút tài liệu cơ bản về Dương Lâm. Trong đó có một vài thông tin khiến cô rất kinh ngạc, người đàn ông luôn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nhìn có vẻ cổ hủ trước mắt này lại là một sát thủ. Hơn nữa còn là một sát thủ chuyên tiếp cận sát với con mồi. Về phần làm thế nào để tiếp cận, Dung lão gia cũng không nói rõ, chỉ nói mơ hồ nhưng cũng có thể thấy được thực lực tổng thể của ông ta không tệ. Người này không ngờ lại là một sát thủ? Quan sát Dương Lâm từ trên xuống dưới nhiều lần, Lãnh Tâm Nhiên mới thu hồi tầm mắt chờ Dương Lâm mở miệng. "Tiểu thư Tâm Nhiên, sao cô lại bị thương? Vết thương có nghiêm trọng không? Tôi hi vọng cô chăm sóc tốt cho bản thân, không cần lấy an nguy của chính mình ra để mạo hiểm. Những chuyện nguy hiểm cứ giao cho chúng tôi làm là được. Dương Lâm nói mấy lời này là xuất phát từ thật tâm. Trong lòng ông ta, Lãnh Tâm Nhiên là người được Dung lão gia coi trọng, hơn nữa lại có quan hệ rất tốt với Thiếu chủ. Mặc kệ về sau cô và Thiếu chủ sẽ trở thành loại quan hệ gì, tóm lại hiện tại cô chính là người lãnh đạo của ông ta. Là thuộc hạ, ông ta cần phải thi hành mệnh lệnh của cô. Còn về phần sau này, Dương Lâm tin rằng Dung lão gia đã cùng cô bàn bạc ổn thỏa rồi. Nếu như là bình thường, Lãnh Tâm Nhiên nhất định sẽ nổi giận, cô không thích cảm giác bị người khác khống chế. Nhưng thấy trên mặt Dương Lâm không che giấu được lo lắng, hơn nữa chuyện lần này đúng là do cô chủ quan, cho nên chỉ quay đầu sang chỗ khác nói: "Được, tôi biết rồi. Lần sau sẽ không làm vậy nữa. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Lúc này, Dương Lâm mới bắt đầu mang một số chuyện bí ẩn xảy ra gần đây nói ra: "Đúng theo kế hoạch, Hắc Quỷ cùng Huyết Ưng xảy ra hàng loạt xung đột, mâu thuẫn càng ngày càng gay gắt. Hai bang phái cũng trực tiếp đối đầu với nhau vài lần, thắng bại phân đều. Nhưng mấy ngày trước, tình thế đột nhiên lại có sự thay đổi. Huyết Ưng dường như biết lần này là có người bày kế nên tránh được phần lớn xung đột. Hơn nữa còn phái người đi tới Hắc Quỷ đàm phán; có vẻ như hai bang phái đã đạt được thỏa thuận gì đó. Bắt đầu từ hôm qua, Phi Long vẫn luôn đứng ngoài theo dõi lại bị một thế lực không rõ nào đó công kích. Mặc dù tình huống hiện giờ vẫn chưa điều tra được rõ ràng, nhưng xem ra rất có thể là do phía Huyết Ưng cùng Hắc Quỷ làm. . . . . . , " Nghe Dương Lâm phân tích, trên mặt Lãnh Tâm Nhiên dần xuất hiện lên vẻ trầm trọng, không khí trong phòng trở nên nặng nề. Sau khi Dương Lâm nói xong, Lãnh Tâm Nhiên lại bắt đầu gõ bàn phím một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: "Đường Kiến của Huyết Ưng đã từng tới tìm tôi, hắn ta biết ông có liên quan tới tôi. Có lẽ hắn nghĩ muốn thông qua tôi để tác động đến ông, nhưng bị tôi cự tuyệt. Dựa vào tính tình của Đường Kiến thì hẳn hắn ta không phải là kẻ dễ dàng từ bỏ ý đồ. Nhưng sau đó cũng không thấy hắn ta quay lại gặp tôi nữa, xem ra là đã bắt tay hợp tác với bang phái khác rồi." "Vậy. . . . . ." Dương Lâm cũng cau mày, đi tới cái ghế gần đó ngồi xuống. Hai người đều tự trầm tư suy nghĩ, trong phòng xuất hiện một loại yên tĩnh trầm mặc. "Chuyện này cần phải điều tra thật kỹ lưỡng. Trong thành viên của Huyết Ưng cũng có không ít con cái của cán bộ cao cấp. Rất có thể Đường Kiến đã lợi dụng điểm này để tìm một số trợ thủ." Sau khi trầm mặc một hồi, Lãnh Tâm Nhiên nhìn về phía Dương Lâm nói. Cô có cảm giác dường như mình đã quên mất chuyện gì đó. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, việc lớn không có, nhưng mấy việc nhỏ nhặt thì cứ liên tiếp kéo đến. Tuy rằng không bận đến nỗi tối tăm mặt mũi, nhưng mọi chuyện tới dồn dập như vậy cũng khó tránh khỏi sẽ bỏ sót một vài tin tức quan trọng. Từ sau cái ngày Đường Kiến đến tìm Lãnh Tâm Nhiên, cô chủ động cho người đi điều tra thông tin của hắn ta. Cô không trực tiếp phái người của mình mà là thuê thám tử tư đi làm. Nhưng cô lại không giống những người thuê thám tử tư bình thường khác, cô tìm đến một website bí mật. Những thám tử tư này, người nào cũng đều có bản lĩnh phi thường, họ không phải là trinh sát, mà có thể dùng một cái tên chính xác hơn, đó là đặc công. Trang web này vô cùng tư mật, gần như tất cả các nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên toàn thế giới đều biết đến nó. Nhưng người bình thường không thể truy cập được, nó không chỉ thiết lập chế độ hội viên mà còn cần phải có mật khẩu. Phải qua rất nhiều cửa kiểm soát mới vào được, vừa có tác dụng ngăn cản người ngoài lại vừa bảo vệ an toàn thông tin cho hội viên bên trong. Lãnh Tâm Nhiên có thể trở thành hội viên của trang web này cũng khá tình cờ, đó là Thiếu chủ Mafia kia đưa cho cô. Cô có nguyên tắc không có gì cần phải lo lắng, vật nào cũng có chỗ hữu dụng của nó. Hiện tại người cô có thể sử dụng quả thực rất ít, trước kia chủ yếu là Thẩm Quân, hiện giờ có thêm Dương Lâm. Nhưng hai người thì vẫn còn quá ít ỏi. Muốn làm được việc thì không dễ dàng gì. Tuy rằng rất nóng lòng, nhưng cô biết có một số việc không thể vội vàng hành động; mà muốn tìm được một thuộc hạ có năng lực và đáng tin cậy thì còn khó hơn gấp bội. Đem tư liệu nhận được trước đó mở ra nhìn lại một lần nữa, phần trên cũng không thu thập được thông tin gì, hầu như đều là những chuyện vụn vặt. Nhưng nếu người được điều tra - Đường Kiến mà nhìn thấy phần tài liệu này thì tuyệt đối sẽ kinh ngạc tới mức nửa đêm cũng phải bật dậy từ trong cơn ác mộng. Có người có thể thu thập được thông tin tất cả các hoạt động của hắn trong toàn bộ 24h thì chuyện này chứng tỏ. . . . . . nếu người đó muốn ra tay với hắn ta thì tỷ lệ thành công là 100%. Chỉ đáng tiếc, mặc dù Huyết Ưng là bá chủ một phương ở Yến Đại, nhưng trong thành phố Yên Kinh này cũng chỉ là một bang phái nhỏ nhoi, chứ đừng nói tới trên toàn Trung Quốc hay toàn thế giới. Thân là người lãnh đạo của Huyết Ưng, Đường Kiến còn chưa có tư cách biết được sự tồn tại của trang web thần bí kia. Trang web kia được gọi là "god¬fa¬ther", đối với rất nhiều kẻ tự cho là mình đang ở trong hắc đạo mà nói, sự tồn tại của nó cao tới mức bọn họ không thể với tới. Những người có thể biết được sự hiện hữu của trang web này mới đúng là những lão đại trong giới hắc đạo. Nhìn vào tên của trang web này cũng có thể thấy được tính chất cùng dã tâm của nó, godfather, đây mới là đích đến cuối cùng mà người trong hắc đạo mơ ước đạt được. Chẳng qua người không biết thì không sợ, những lời này đúng là rất có đạo lý. Cũng chính vì không biết có thế lực thần bí này tồn tại, nên Đường Kiến mới có thể tự cho là bản thân mình vẫn đang an toàn mà sống không cần lo nghĩ. Nhìn lướt qua từng thông tin được sắp xếp theo thứ tự thời gian, Lãnh Tâm Nhiên không thể không thừa nhận người sắp xếp phần tài liệu này tuyệt đối là một thiên tài. Hắn không chỉ cung cấp cụ thể từng địa điểm mà Đường Kiến đã đi qua; mà ngay cả thời gian tới đó, ở mất bao lâu, rời đi lúc nào cũng vô cùng chi tiết. Cũng nhờ vậy mà Lãnh Tâm Nhiên rất dễ dàng tìm được đầu mối mà mình muốn. "Ông cầm phần tài liệu này xem một chút. Bên trên có mấy mốc thời gian, ông điều tra thân phận của mấy người mà Đường Kiến gặp trong các khoảng thời gian đó đi. Nên tiến hành luôn bây giờ thì hơn." Cầm tập tài liệu từ máy in ra đưa cho Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên vừa chỉ vào mấy chỗ đánh dấu bằng màu đỏ vừa nói. Dương Lâm cầm tập giấy thật dày ở trên tay, ông ta rất tò mò không biết đây là tài liệu gì. Cho đến khi giở từng tờ một ra xem, nhìn thấy bảng giờ giấc về hoạt động cả một ngày 24h thì vẻ mặt ông ta lập tức cứng ngắc, tràn ngập sự kinh hãi không thể tin nổi. Sau khi nhìn qua toàn bộ tài liệu, Dương Lâm vẫn không có cách nào phục hồi lại tinh thần. Lúc trước ông ta đã cảm thấy Lãnh Tâm Nhiên là một tiểu quái vật rồi. Hiện giờ thấy cô có thể lấy được tài liệu mà người bình thường tuyệt đối không thể có được thì ông ta lại cảm thấy dường như có một luồng khí lạnh từ dưới chân chui lên, theo mạch máu mà lan ra toàn thân. Rốt cuộc thân phận của cô là gì? Phía sau cô còn ẩn chứa những lá bài chưa lật nào nữa? Cô có thể làm ra thêm bao nhiêu kỳ tích đây? Dường như là đoán ra được cảm xúc lúc này của Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên cũng giữ im lặng, không lên tiếng nói chuyện. Thật lâu sau, mãi cho đến khi sắc mặt của Dương Lâm gần như đã bình ổn lại, cô mới lạnh nhạt nói: "Xem xong thì lập tức tiêu hủy ngay tại chỗ này." Nghe thấy lời cô nói, Dương Lâm cũng không cảm thấy bất ngờ. Đây cũng có thể coi là một quy tắc thông thường. Nhìn vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt, không có cảm xúc gì, Dương Lâm cũng có chút hoài nghi, có phải mình đã quá kinh hãi trước tiểu quái vật này hay không? Từ trong cảm xúc bất ổn, ông ta cũng dần dần bình tĩnh lại. Ngồi ở trên ghế, Dương Lâm bắt đầu nghiêm túc xem phần tài liệu kia. Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, nhưng không còn không khí nặng nề như trước nữa. Mỗi người đều tự làm chuyện của mình. Cho tới khi Thẩm Quân gõ cửa bước vào, thấy cảnh tượng Dương Lâm ngồi trên ghế, ôm một đống giấy vùi đầu vào đọc chuyên chú; anh phải hết sức kìm nén mới không bật cười ra tiếng. Không phải Thẩm Quân không đủ bình tĩnh, mà bộ dạng lúc này của Dương Lâm thực sự là rất buồn cười. Giống như trong "Death Note", bạn có thể tưởng tượng ra một người đàn ông trưởng thành cũng đưa hai chân lên ngồi xổm ở trên ghế sao? Đặc biệt là người đàn ông kia còn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn chính thống nữa, nên cái tư thế này càng trở nên kỳ dị hơn. Chẳng qua hiện giờ Dương Lâm thực sự rất bận bịu nên cũng không còn thời gian để ý tới tư thế ngồi của mình. Tuy chỉ có thông tin của mấy ngày, nhưng nội dung trong tài liệu quả thực là quá nhiều, một tập giấy dày ơi là dày, còn phải tìm ở trong đó thông tin hữu ích nữa. Điều này tuyệt đối là khảo nghiệm hiệu quả về thực lực cùng tính nhẫn nại của một người. "Tâm Nhiên, tới giờ ăn cơm rồi." Thẩm Quân nhanh chóng điều chỉnh lại dáng vẻ, nói với Lãnh Tâm Nhiên đang thần tốc gõ bàn phím. "Ừm." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, sau đó xuống giường xỏ giày chuẩn bị đi ra ngoài. Thẩm Quân nhìn Dương Lâm đang chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không có phản ứng thì chần chừ một lúc rồi lên tiếng hỏi: "Dương tiên sinh?" Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông ta tới nhà làm khách, nếu như. . . . . . "Không sao đâu, khi nào đói bụng ông ta sẽ tự ra thôi." Lãnh Tâm Nhiên ngược lại không quá quan tâm đến vấn đề này. "Chị ơi." "Chị ơi." Lãnh Tâm Nhiên vừa ra khỏi cửa, hai đứa trẻ liền vui vẻ chạy qua. Cũng may tuổi của Nguyễn Tường tương đối lớn nên cũng khá hiểu chuyện, mặc dù nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thì rất vui mừng nhưng cũng chỉ nở nụ cười rạng rỡ. Còn Nguyễn Bạch thì không giống vậy, cậu bé luôn dùng hành động để bày tỏ sự nhiệt tình của mình, trực tiếp nhào vào ôm lấy cô. Chỉ tiếc là vóc người quá nhỏ bé nên chỉ có thể ôm được bắp chân của Lãnh Tâm Nhiên mà thôi. Gò má phúng phính hồng hào, đứa nhỏ này quả thực rất dễ thương. "Chị ơi, có nhiều đồ ăn ngon thật nha." Nguyễn Bạch chu cái miệng nhỏ nhắn lên nũng nịu nói.