Chu Chính Xuyên từng gặp qua rất nhiều người đẹp, có thanh xuân thuần khiết, có nóng bỏng, có không ăn khói lửa nhân gian… kiểu nào cũng có. Anh ngẩn người, không phải vì Ninh Tây đẹp hơn những nữ nghệ sĩ trong giới, mà là vì lúc cô đi tới, dáng vẻ đó, quả thật giống y như đúc với hình tượng nữ số hai mà anh tưởng tượng trong đầu mình. Với tư cách diễn viên chuyên nghiệp, mỗi lần quay phim anh đều nghĩ mình là nhân vật bên trong phim, đồng thời cũng tưởng tượng và đoán qua các nhân vật khác. Có như vậy anh mới có thể diễn tốt vai của mình. Trong tưởng tượng của anh, Kim Vưu Yên hẳn là có mái tóc dài đen nhánh đẹp đẽ, làn da trắng nõn và khuôn mặt xinh đẹp, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí cùng sự cao ngạo của tiểu thư nhà giàu. Tất cả mọi người ở trước mặt cô dường như đều kém hơn một phần. Nữ số hai trong bộ phim này là một nhân vật rất quan trọng, lúc anh biết nhân vật này sẽ do một sư muội là người mới diễn thì trong lòng không khỏi đáng tiếc, đáng tiếc cho một nhân vật tốt như vậy lại bị người mới phá hủy. Mà bây giờ Chu Chính Xuyên cảm thấy mặt mình có chút đau, vì anh thấy mình bị thực lực của Ninh Tây đánh mặt. Cũng may diễn xuất của anh đủ tốt, không cho người khác thấy được mình có chút sai sót. - Xin chào anh Chu! Ninh Tây bước đến trước mặt Chu Chính Xuyên, lễ phép cúi đầu chào hỏi. - Chào em! Lúc nữa quay phim, em đừng khẩn trương quá. Chu Chính Xuyên cười nói với Ninh Tây, vì lo lắng cô cảm thấy khẩn trương, ảnh hưởng tới việc biểu diễn nên còn cố ý nói đùa thêm mấy câu. Ở đằng xa, Chu Giai Phỉ ngồi dưới gốc cây đang xem kịch bản nữ chính nhìn thấy vậy liền nói với trợ lý của mình: - Nghe nói anh Chu hay giúp đỡ hậu bối*, hôm nay nhìn thấy mới biết lời đồn không sai. Trợ lý cầm quạt phe phẩy cho cô, khẽ nhỏ giọng: - Buổi sáng hôm nay lúc Chu lão sư* nghe điện thoại, sắc mặt hình như không được tốt. Nghe thế, Chu Giai khẽ nghiêm mặt, thấp giọng bảo lại: - Sau này không được nói những lời kiểu này nữa. Nhỡ đâu truyền ra ngoài, chúng ta lại là người không đúng. Mặc kệ hôm nay Chu Chính Xuyên vì cuộc điện thoại nào mà sắc mặt trở nên không tốt cũng không phải chuyện của cô. Nếu lúc đó, mấy lời vừa rồi truyền ra ngoài biến thành Chu Chính Xuyên tỏ ra khó chịu với nữ số hai, điều tra thì thấy bắt đầu từ chỗ cô, vậy lúc đó người khác sẽ thấy thế nào? Chu Chính Xuyên và nữ số hai đều là người trong cùng công ty, dù quan hệ có kém đi chăng nữa cũng sẽ không khoe ra ngoài, đến lúc đó chỉ hận người ngoài truyền lời là cô mà thôi. Trợ lý thấy sắc mặt Chu Giai Phỉ không tốt, cũng không dám nói lung tung, đành một bên thì quạt cho Chu Giai Phỉ, một bên chuẩn bị bắt đầu quay phim. - Đừng khẩn trương, hít thở sâu vào. Trước khi chính thức quay phim, Chu Chính Xuyên còn cổ vũ Ninh Tây. Ninh Tây cười đáp lại, sau đó hít sâu một hơi, rồi ngồi vào chỗ của mình, cạnh chiếc bàn đã dọn sẵn cà phê. Thực tế thì trong lòng đạo diễn còn khẩn trương hơn. Ông chỉ sợ rằng Cửu Cát nhét cho ông một người mới không biết quay phim, phá hủy bộ phim của mình. Vì vậy, sau khi thấy hai diễn viên chuẩn bị xong liền giơ tay lên, ý bảo nhân viên công tác chú ý: - Một, hai, ba. Diễn! Toàn bộ chuyện xưa của bộ phim hầu như đều xoay quanh nhân vật nam chính. Nhân vật nam chính mặt ngoài là một công tử nhà giàu có chút tài nhưng lại ham thích chơi bời lêu lổng. Nhưng trên thực tế, anh ta là một nhân viên quan trọng của Đảng cộng sản và liên tục đấu trí đấu dũng với đám tay sai, thực dân người nước ngoài. Trong bộ phim này, có rất nhiều hình ảnh kịch liệt và mạo hiểm, nội dung cốt truyện cũng liên tiếp đan xen, chỉ cần nắm chắc được tiết tấu thì khi chiếu nhất định sẽ hấp dẫn được nhiều người xem. Kim Vưu Yên do Ninh Tây đóng vai cũng là một nhân vật mấu chốt. Bởi vì cha của nàng chính là quan chức của phái Tân Chính. Đảng phái này cấu kết với thế lực nước ngoài, là một tổ chức yếu đuối bán nước cầu vinh. Ở phần sau của kịch bản, cha của Kim Vưu Yên âm thầm gia nhập Đảng của nam chính, bởi vì liên quan đến rất nhiều vấn đề bí mật nên ông không nói với người nhà. Trong giây phút quan trọng nhất, Kim Vưu Yên biết được sự lựa chọn của cha mình. Vì bảo vệ cho cha, cho nam chính cùng với những con người yêu nước phía sau bọn họ, cô không những mất đi một cánh tay mà mặt mũi còn bị phá hủy, cuối cùng đành phải ra nước ngoài, mãi cho tới cuối phim mới về nước gặp mặt nam nữ chính lúc ấy đã già rồi một lần cuối. Lúc này, Chu Chính Xuyên và Ninh Tây phải diễn là cảnh Kim Vưu Yên yêu thích nam chính nhưng bản thân cô cũng không nhận ra điều đó, sau đó mỗi người đi một nẻo. - Ai lại khiến cho Trầm công tử tức giận như vậy? Kim Vưu Yên ngồi bên cốc cà phê, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, sau đó nâng cằm về phía Trầm Thiệu Sinh - Lấy cho vị tiên sinh này một ly cà phê, không thêm đường. Cảm ơn! - Kim tiểu thư? Trầm Thiệu Sinh giống như mới nhìn thấy Kim Vưu Yên, hai bàn tay đút túi quần, cười nhếch khóe miệng, sau đó ngồi xuống đối diện. - Làm sao có thể không biết xấu hổ mà để cho người đẹp mời tôi uống cà phê được. - Không sao, tiểu thư tôi nguyện ý trả tiền cho người như Trầm công tử Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn Trầm Thiệu Sinh từ đầu đến ngực, sau đó lại cầm thìa bạc nhẹ nhàng khuấy cà phê. - Máy quay số 2, quay gần tay cô ấy. Máy quay số 3, chú ý ống kính phía bên trái. Đạo diễn Trần cầm bộ đàm chỉ huy, sau đó tiếp tục nhìn xem hình ảnh trong màn hình giám sát. Dưới ống kính máy quay, chuỗi vòng ngọc trai màu đen trên cổ tay trắng nõn bóng loáng dường như đang sáng lên. - Đã hơn một năm kể từ lần gặp trước, Trầm công tử càng ngày càng trở nên đẹp trai phong độ rồi. Kim Vưu Yên thả thìa bạc xuống, cười như không cười nhìn về phía Trầm Thiệu Sinh, trong đáy mắt mang theo tình cảm mà chính cô cũng không hề hay biết. Chu Chính Xuyên nhìn thấy ánh mắt này, đáy lòng chấn động, trong lòng không khỏi nghĩ thầm. Con mắt của Trầm Thiệu Sinh phải kém cỏi đến mức nào mới không nhận ra được cô gái ưu tú này có tình cảm với hắn. Cũng may là anh xuất đạo* nhiều năm, sẽ không vì những suy nghĩ như thế mà ảnh hưởng tới việc diễn xuất trên màn ảnh, cho nên vẫn thành công diễn xong cảnh quay này. Đoạn phim vừa quay xong, đạo diễn nhẹ nhõm thở phào. Không ít nhân viên công tác cũng cảm thấy may mắn. Xem ra người mới này cũng đáng tin cậy, bọn họ không phải lo lắng người mới gây cản trở, ảnh hưởng đến tiến độ quay phim rồi. Sau hai ngày quay phim, trong lúc nói chuyện phiếm, đạo diễn Trần bảo với Chu Chính Xuyên - Lần này người mới mà công ty các cậu ký ước cũng có mấy phần đáng nhìn đấy. Chu Chính Xuyên cười cười: - Nghe nói vị này do công ty ký ước ở nước ngoài về, bên trên rất coi trọng. Trần đạo hiểu đây là nhắc nhở mình, cũng cười bảo: - Người mới có tiềm lực thì ai cũng thưởng thức mà. Hai người tươi cười nhìn nhau, lại không nói về chuyện này nữa. Quay xong một đoạn diễn, Ninh Tây ngồi trên ghế trang điểm lại. Mùa hè nóng bức, đồ trang điểm dễ chảy ra, vì vậy cứ xong một cảnh quay lại phải trang điểm thêm mới có thể quay tiếp. - Khách sạn bên cạnh thật náo nhiệt. Nghe nói có một phú nhị đại* đang tổ chức buổi lễ đính hôn kiểu cổ điển thì phải. Trợ lý tiểu Dương bê tới một cốc chè đỗ xanh mát lạnh, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ. - Bên ngoài đỗ toàn các loại xe sang trọng, tùy tiện lôi ra một chiếc đều đủ cho em phấn đấu cả đời rồi. Ninh Tây đón lấy cốc chè đỗ xanh, uống một ngụm, sau đó tủm tỉm cười, vươn ngón trỏ nâng cằm của Tiểu Dương - Loại xe sang trọng nào đáng giá cho tiểu Dương nhà chúng ta phấn đấu cả đời vậy? Bị một đại mỹ nhân như vậy trêu đùa, tiểu Dương cảm thấy khuôn mặt hơi nóng lên, tim đập có chút nhanh. Má ơi, giới tính của cô là nữ, yêu thích nam aaaa! Thấy khuôn mặt trợ lý nhỏ của mình hồng hồng, Ninh Tây cười đến cong mày: - Nếu như tò mò thì có thể đi xem. Dù sao ở đây cũng chưa có việc gì. Tiểu Dương lắc đầu, hơi do dự trả lời: - Anh Trương bảo rằng em không được rời khỏi vị trí công tác. - Không sao! Là chị cho phép em đi mà. Anh ấy cũng sẽ không trừ lương của em đâu. Ninh Tây lật kịch bản trong tay, nói tiếp: - Chỉ cần em đừng quên thời gian là được rồi. - Vậy em đi chụp vài tấm hình rồi sẽ quay lại luôn. Hai mắt tiểu Dương trở nên sáng rực - Em sẽ không đi lâu đâu. - Trợ lý của em cũng chạy đi nhìn náo nhiệt à? Chu Giai Phỉ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Ninh Tây, bất đắc dĩ cười cười. - Chị Phỉ! Ninh Tây đặt kịch bản xuống, quay đầu sang cười với Chu Giai Phỉ: - Em ấy còn nhỏ, thích xem náo nhiệt cũng là chuyện bình thường. - Em thì lớn hơn em ấy được mấy tuổi chứ? Chu Giai Phỉ cầm một chiếc quạt điện tự động nhỏ đưa cho Ninh Tây, lại tự mở một cái cho mình - Em diễn rất tốt, trước kia từng đóng phim rồi à? - Chỉ từng đóng qua mấy nhân vật chạy chân cùng mấy vai diễn nho nhỏ thôi. Ninh Tây nhận lấy quạt điện, khẽ nói một tiếng cảm ơn. - Phần lớn những người trong nghề đều từng bước từng bước đi lên như vậy mà. Chu Giai Phỉ cũng không tỏ ra khinh thường khi nghe Ninh Tây nói đến những kinh nghiệm này. - Em còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội lắm. Không giống như bản thân cô, qua ba mươi tuổi rồi vẫn diễn những nhân vật tương tự nhau, có đôi khi trạng thái không tốt, chỉ có thể dùng phấn son dày đặc để che đi sự mỏi mệt. Hai mươi ba tuổi, đúng là lúc thanh xuân tươi trẻ. Hai người nói chuyện chưa được bao lâu thì tiểu Dương cầm điện thoại đi về, đến bên cạnh Ninh Tây rồi nói: - Chị Tây Tây, cặp đôi này không chỉ nhiều tiền mà còn đẹp nữa. Vừa rồi trong đoàn làm phim của chúng ta có người còn nói, hai người này đủ để gia nhập giới giải trí. - Có thật sự đẹp như vậy sao? Chu Giai Phỉ có chút tò mò, hỏi lại. - Đúng vậy! ảnh chụp được trong điện thoại đưa ra cho Chu Giai Phỉ xem. Chu Giai Phỉ cầm lấy điện thoại nhìn qua. Trong ảnh, người con trai mặc bộ âu phục của những năm ba mươi thế kỷ trước, con gái thì mặc một bộ sườn xám lộng lẫy, tướng mạo đúng là hơn người. - Đây không phải là công tử của nhà họ Trần hay sao. Vị này cuối cùng cũng quay đầu đính hôn với tiểu thư nhà họ Ngụy rồi, cũng coi là môn đăng hộ đối. Sau khi nhận ra người trong tấm ảnh, giọng nói của Chu Giai Phỉ trở nên hơi lạnh nhạt. Cô đã từng gặp nhiều loại phú nhị đại như thế này. Thỉnh thoảng chơi bời cũng mấy em người mẫu trẻ trung hoặc nghệ sĩ hạng ba, quay đầu lại đính hôn hoặc kết hôn còn có thể được không ít báo đài khoa trương khen là lãng tử quay đầu hoặc là chung tình, si tình với cô dâu… Ninh Tây nghe thấy thế liền khẽ cười, nhìn qua điện thoại mà Chu Giai Phỉ trả lại cho tiểu Dương. Sóng mắt xoay chuyển tựa như một hồ nước xuân triền miên. - Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Rất tốt a! - Đúng thế! Chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc! Chu Giai Phỉ cười nói một câu như vậy Ninh Tây khẽ nhếch khóe môi, tựa như đồng ý với lời của Chu Giai Phỉ.