Cô Nàng Hợp Đồng

Chương 1 : Tiếng gọi của Kim Tiền

“Hương Tranh, Tổng giám đốc cho gọi cô.” Tiếng đồng nghiệp Mạt Tiểu Kinh vang lên bên cạnh. Hương Tranh đang đánh máy vội ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi lại Mạt Tiểu Kinh: “Tổng giám đốc ư?”. Một người bận trăm công nghìn việc như Tổng giám đốc sao lại cho gọi một nhân viên quèn như cô nhỉ? “Đúng thế. Tổng giám đốc nói cô hãy đến ngay phòng làm việc của ông ấy.” Mạt Tiểu Kinh gật gật đầu, nhìn Hương Tranh rồi mới quay người bước đi. Ánh mắt Tiểu Kinh như muốn cảnh báo cô: Chuyến này nguy hiểm, hãy tự cứu lấy mình. Nhìn Mạt Tiểu Kinh đi xa dần, Hương Tranh thấy vô cùng bất an. Gần đây, nền kinh tế suy thoái nên khắp nơi rộ lên tin đồn rằng công ty sẽ cắt giảm biên chế. Ánh mắt đầy cảm thông của Mạt Tiểu Kinh… không phải là muốn ám chỉ cô… là người bị sa thải đấy chứ? Hương Tranh không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng đứng bật dậy, lao nhanh đến trước phòng Tổng giám đốc, rồi dừng lại, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ sồi mát lạnh. “Tổng giám đốc, tôi là Hương Tranh.” “Vào đi.” Hương Tranh hít một hơi sâu, mở cửa. Một người đàn ông trung niên với mái tóc húi cua đang ngồi dựa lưng vào ghế da phía sau bàn làm việc đầy ắp hồ sơ, ngón trỏ của bàn tay trái gõ nhịp trên tay vịn ghế. Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông trung niên ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt như hai hạt đậu xanh thích thú nhìn cô từ đầu đến chân rồi dừng lại ở khuôn mặt đẹp của cô. “Lại đây.” “Vâng.” Hương Tranh, cố kìm ý định bỏ chạy thoát thân, nuốt nước bọt, đóng cửa lại, bước về phía bàn làm việc, cúi đầu kính cẩn hỏi: “Tổng giám đốc tìm tôi có việc ạ?” “Tôi đã đọc báo cáo cô nộp hôm qua, làm tốt lắm.” Người đàn ông trung niên đứng lên, nở nụ cười ma quái, đi vòng qua bàn làm việc, tiến sát về phía cô. Hừ! Không sa thải cô thật hay sao? Hương Tranh đang băn khoăn thì đúng lúc đó, một đôi tay thô ráp đã đặt trên bàn tay thon dài mềm mại của cô. Tên háo sắc đã hiện nguyên hình. Tất cả các nhân viên nữ của công ty, chưa ai thoát khỏi nanh vuốt của hắn, thậm chí cả nữ nhân viên dọn vệ sinh hắn cũng không tha. Mọi người đều rất phẫn nộ, nhưng thời buổi này tìm được việc làm thật không dễ, để kiếm kế sinh nhai, không còn cách nào khác là phải nhẫn nhịn hắn. Bản thân Hương Tranh cũng từng bị hắn ta cầm tay mấy lần. Mỗi lần như thế, cô đều tức giận đến mức muốn đập nát đôi bàn tay cầm thú ấy. Riêng lần này, cô có cảm giác không chịu đựng hơn được nữa, vậy mà vẫn phải cố nhắc nhở bản thân: “Vì công việc, phải biết kiềm chế, gây sự với hắn chẳng ích gì”. Hít một hơi thật sâu, Hương Tranh lặng lẽ rút tay mình ra khỏi bàn tay hắn, cười nhã nhặn và nói với hắn: “Tổng giám đốc quá khen ạ”. Người đàn ông trung niên nhìn hau háu vào đôi môi Hương Tranh. Bộ mặt đểu cáng của hắn giả bộ tử tế. “Tôi định thăng chức cho em lên làm trợ lý Tổng giám đốc. Em nghĩ sao?” Nói rồi, đôi bàn tay hắn từ từ đặt lên hông cô. Hương Tranh bị bất ngờ. Cô lập tức gạt tay hắn ra khỏi người cô, đôi mắt tức giận nhìn trừng trừng nhìn vào hắn, đồng thời lớn tiếng cảnh cáo: “Tổng giám đốc, xin hãy cư xử đúng mực!”. Cô đã nhẫn nhịn đủ rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn phục tùng hắn ta mãi được? Mỗi người đều có nguyên tắc hành xử của riêng mình. Nếu hắn dám làm điều gì quá đáng thì dù hắn có là Tổng giám đốc hay là vua đi chăng nữa, cô cũng quyết không nhịn nữa. Lão già háo sắc không hiểu được những gì Hương Tranh đang nghĩ. Hắn tiếp tục tiến đến trước mặt Hương Tranh, khua môi múa mép: “Mỗi tháng nhận một khoản tiền ít ỏi mà công việc vất vả như vậy, cực khổ lắm phải không? Chỉ cần em cùng với tôi… thì không phải nhọc nhằn mà lương tháng lên tới mười ngàn. Em thấy sao?” Hắn ta bị hôi miệng. Mỗi khi hắn mở miệng là mùi hôi tỏa ra, nồng nặc bao quanh cô. Thật không thể chịu nổi. Hương Tranh bừng bừng lửa giận. Cô tát mạnh lên má trái của hắn, quát: “Đồ đê tiện!”. Nhưng chưa đầy hai giây sau, cảm giác đau nơi bàn tay khiến côthấy hối hận. Đáng lẽ cô phải tháo giày ra mà nện thật lực vào trán hắn, chứ không phải dùng tay như thế này. Lão tổng giám đốc háo sắc không ngờ Hương Tranh phản ứng kịch liệt đến thế. Bị Hương Tranh dồn hết lực mà tát, lão phản ứng không kịp, loạng choạng lùi lại một bước. Đang lúc hoảng loạn, lại không cẩn thận, nên hắn bị trượt chân, ngã xõng xoài ra đất. Hương Tranh cũng bất ngờ mất một lúc mới bật cười “ha ha” trước cảnh lão già háo sắc bị ngã. Cô vui vẻ vỗ tay nói: “Ha ha! Trời giúp ta!”. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cô trừng trừng. Dấu bàn tay cô còn in rõ trên mặt hắn. Đôi mắt hình hạt đậu xanh đầy vẻ giận dữ. Hắn hận là không thể xé cô ra thành trăm mảnh. “Cô dám đối đầu với tôi!?” Hắn ta nghiến răng, cố gắng đứng lên. Hương Tranh vẫn giữ vẻ kiên quyết. “Tôi không những dám đánh vào mặt ông mà còn dám làm cho ông tuyệt giống, tuyệt nòi!” Nói rồi, Hương Tranh giơ chân đạp mạnh vào đáy quần lão già trước khi bước ra ngoài. Hắn ôm lấy hạ bộ, cơ thể cuộn tròn lại như quả bóng, vật vã vì đau đớn, khuôn mặt khỉ trông càng khó coi hơn, miệng không ngừng rên rỉ: “Mẹ ơi! Chết tôi rồi!”. Hương Tranh vòng tay trước ngực, đầu ngẩng cao, giống như một nữ hoàng, khinh bỉ nhìn xuống hắn ta, tự hào hỏi: “Sao? Đến lúc này ông đã biết tôi dám làm gì hay chưa?”. “Cô không muốn làm việc?...” Hắn giận dữ lắc đầu, trán đầm đìa mồ hôi, mặt nhăn nhó. Hương Tranh đáp lại bằng giọng khinh bỉ: “Hừ! Làm việc với loại người như ông chỉ tổ thêm bẩn người”. “Cô… cô đừng có ngạo mạn. Sau này tôi sẽ tìm luật sư kiện cô vì tội tấn công tôi.” Hương Tranh chống nạnh, trừng mắt nhìn lão vẻ thách thức. “Ông cứ việc kiện đi. Đến lúc đó tôi cũng sẽ kiện lại ông vì tội quấy rối tình dục nữ nhân viên.”,Nói xong, cô quay người bỏ đi. Đi được hai bước, cô vẫn cảm thấy bực tức, cúi đầu nhìn hai bàn chân mình vẻ thương tiếc. Lão Tổng giám đốc háo sắc thì vẫn ôm hạ bộ, tru lên đau đớn như lợn bị chọc tiết. Tiếng tru ấy có lúc to đến độ tưởng như có thể làm vỡ cả các cửa kính trong phòng làm việc. Hương Tranh mỉm cười vẻ hài lòng, phẩy tay phủi những hạt bụi tưởng tượng, rạng rỡ bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc. Cô vừa bước ra khỏi phòng hắn thì nhận ra chuyện động trời đã được loan truyền. Các nhân viên khác nhìn đương sự đang đi ra là cô với những ánh mắt ngưỡng mộ. Có người còn quay về phía cô giơ ngón tay cái lên biểu lộ sự khâm phục. Một lúc sau Hương Tranh mới hiểu ra nguyên nhân của những hành động kì lạ ấy. Tường cách âm của công ty này rất kém, từ phòng Tổng giám đốc vọng ra âm thanh to như vậy, chắc chắn mọi người đều nghe thấy cuộc cãi vã giữa họ. Thật không ngờ mọi người lại ủng hộ và ngưỡng mộ hành động đó của cô. Hương Tranh cũng có chút đắc ý. Nhưng sự đắc ý qua mau, nỗi thất vọng kéo đến. Hương Tranh cúi đầu, ôm hộp cát tông nhỏ đựng đồ dùng cá nhân vừa thu dọn ở văn phòng, buồn bã trở về nhà. Hương Tranh biết rằng với cô gái mới chỉ tốt nghiệp phổ thông như cô, rất khó để tìm một công việc tử tế. Nhớ lại, năm cô thi đại học, vì ham mê những trò game trực tuyến, nên cô học hành chểnh mảng, điểm số giảm sút. Cuối cùng, cô thành cá không vượt qua vũ môn để hóa rồng. Sau khi thi trượt đại học, Hương Tranh cầm tấm bằng tốt nghiệp phổ thông đi xin việc. Mất hơn bốn tháng, đi mòn mất mấy đôi giày, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của chị Hương Đình, qua muôn vàn gian khổ, cô mới được vào làm ở công ty này. Vậy mà vì một phút tức giận nhất thời, cô đã tự làm mất đi công việc không dễ gì có được. Về nhà cô sẽ giải thích với chị gái như thế nào đây? Hương Tranh càng nghĩ càng thấy đau đầu, không thể kiềm được tiếng hét: “A!!! Điên quá đi!!!”. Tiếng hét ấy làm con chó vàng to lớn đang gặm xương cạnh thùng rác bên đường cũng phải giật mình sợ hãi. Sau đó, nó giận dữ ngẩng đầu nhìn Hương Tranh trừng trừng rồi tức tối lắc cái đầu phủ đầy rác và nước thải để những thứ đó bắn tung tóe vào người cô như sự trừng phạt kẻ gây rối. Đến lượt Hương Tranh bị bất ngờ, chỉ còn biết tức tối la lên mấy tiếng: “Ối!ối”. Con chó làm Hương Tranh càng thêm giận dữ. “Trời ơi! Không phải ngay cả những con chó bên đường cũng muốn bắt nạt tôi đấy chứ?” Hương Tranh vừa trừng mắt nhìn con chó vừa kêu la. Con chó vàng cũng không chịu kém cạnh, nó quay đầu về phía cô, đáp trả bằng một tràng sủa ầm ĩ. Hương Tranh tức giận đá vào cái thùng rác bằng sắt bên cạnh con chó vàng mấy cái. m thanh lớn phát ra, con chó vàng sợ hãi nhảy lên mấy bước. “Hừ! Đáng đời! Ai bảo mi dám sủa ta.” Hương Tranh đắc thắng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo mắng con chó. Nhưng ngay sau đó, cô mở to mắt, nhìn chằm chằm mà vẫn không dám tin là con chó vàng đang lao về phía mình với đầy vẻ giận dữ. Cô kinh sợ hét lên và quay người bỏ chạy. Con chó vàng đuổi theo sau và rõ ràng là nó không có ý định buông tha cô, thậm chí còn đuổi theo rất hăng. Chạy được chừng mười phút, Hương Tranh có cảm giác chân mình bị tê liệt, đôi giày cũng đã bị văng đâu mất. Đằng sau cô, con chó vẫn đuổi theo. Hương Tranh quay đầu nhìn lại, con chó điên chỉ còn cách cô chưa đầy một mét. Muộn rồi, mặt cô như muốn khóc. Cô cố gắng chạy thật nhanh nhưng đôi chân nặng như đeo đá không chịu nghe lời. Bàn chân cô bị cát sỏi làm cho trầy xước, càng chạy càng thấy đau rát. Đúng lúc Hương Tranh đang tuyệt vọng vì ý nghĩ cô không thể thoát khỏi số phận bị một con chó điên đuổi theo cắn thì đôi mắt tinh tường của cô bỗng phát hiện ra một chàng trai đang từ con ngõ nhỏ phía trước mặt đi ra. Mắt cô sáng lên, đầu nhẹ hẳn đi bởi ý tưởng mới nảy ra. Cô biết làm như thế này là có lỗi với anh chàng ấy nhưng đây là cơ may cuối cùng của cô, cô đã sức cùng lực kiệt rồi, không thể cố thêm được nữa. “Đây không phải là hại người, mà là tự cứu mình. Xin Thượng đế tha tội!” Hương Tranh trấn an mình. Rồi cô cố dồn chút sức lực còn lại, lao về phía chàng trai. Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi, cô vừa kịp xoay người thì những chiếc răng của con chó vàng tìm đến người anh chàng kia. Anh chàng bị Hương Tranh chọn làm vật thế mạng ấy tên là Sở Trung Thiên. Anh ta vừa từ văn phòng thám tử đi ra, trong tay còn cầm bằng chứng ngoại tình của bạn gái, tâm trạng nặng nề nên muốn đi bộ một lúc. Cuối con đường lớn chia thành hai nhánh, nhánh chính tuy rộng hơn nhưng lại cách xa bãi đậu xe ô tô, nhánh phụ tuy nhỏ hẹp nhưng chỉ đi đến cuối đường hầm là tới bãi đậu xe ngay. Sở Trung Thiên do dự giây lát rồi kiên quyết lựa chọn con đường nhỏ. Đường tuy hẹp nhưng rất sạch sẽ. Trên đoạn đường dài chỉ có anh và một cô gái dáng người hơi đậm. Tiến lại gần hơn, anh nhận ra cô gái đó có thân hình đầy đặn, dung mạo xinh đẹp, nhưng nét mặt hoảng loạn đang cố chạy về phía anh. Gió thổi làm mái tóc khẽ tung bay, trông càng cuốn hút. Sở Trung Thiên chú ý đến đôi chân trần của cô. Chân trái có một vết thương nhỏ đang dần tấy đỏ. Anh dừng chân, định bụng hỏi xem cô có cần giúp gì không thì chỉ thấy mắt cô gái sáng lên và rồi, cô như một đầu máy xe lửa lao về phía anh. Sở Trung Thiên thấy có chút khó hiểu, đang cố gắng nghĩ xem rút cuộc cô gái ấy muốn làm gì, khi nhìn thấy con chó vàng to lớn hung hãn đuổi theo cô gái, anh mới dần đoán được chuyện gì đang diễn ra, chỉ tiếc là quá muộn mất rồi… Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, đến khi định thần lại được thì Sở Trung Thiên đã ngã lăn ra đất, những bức ảnh trong tay bay khắp nơi, còn con chó đang chồm lên bụng anh, điên cuồng cắn xé quần áo của anh. Ôi!!! Chiếc áo hàng hiệu của anh. Lại còn là hàng độc nữa chứ! Sở Trung Thiên chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lấy hết sức giơ chân đạp con chó vàng qua một bên. Sau đó mới thấy ân hận, nhỡ con chó ấy càng điên lên mà quay sang tấn công anh thì sao. May thay, không hiểu con chó phát hiện ra cái gì phía trước mà bỏ mặc anh nằm đó, chạy mất dạng. Sở Trung Thiên xấu hổ đứng dậy, tức giận quay tìm cô gái chết tiệt kia để báo thù, nhưng phía cuối con đường hầm đã không còn thấy bóng dáng cô gái ấy đâu nữa. Cô ta đã khôn ngoan trốn biệt tăm tích. uán cà phê Dạ Lan. Hương Đình đứng trước quầy thu ngân, chăm chú nhìn đồng hồ trên tường, nhưng ánh mắt nửa vô tình nửa cố ý dừng lại nơi chiếc bàn kê phía dưới chiếc đồng hồ. Khách ngồi bàn ấy là một cặp nam nữ. Chàng trai xem chừng chưa đến hai mươi tuổi, sáng sủa, đẹp trai. Cô gái khoảng hai mươi hai tuổi, xinh đẹp, duyên dáng. Chàng thanh niên nhẹ nhàng đưa tách cà phê lên môi, nhấp một ngụm và nói: “Chúng mình chia tay nhau nhé!”. Từ lúc vào quán, anh ta đã nói câu này hơn chục lần rồi, nhưng lần nào cô gái cũng cự tuyệt. Lần này cũng không phải là ngoại lệ. “Em không đồng ý!” Cô gái ngồi thẳng người lên, nhìn chàng trai với ánh mắt quả quyết. “Anh đã quyết định rồi. Em có phản đối cũng chẳng ích gì nữa.” Chàng trai cất giọng ôn hòa, trên môi còn như đang nở nụ cười. Cô gái bối rối một chút rồi định thần lại ngay, giọng kiên quyết: “Trừ phi anh đưa ra được một lý do thuyết phục, nếu không, em tuyệt đối không chia tay anh”. Anh ta quay qua nhìn bạn gái, ánh mắt có chút khinh khi. “Anh không còn yêu em nữa, lý do vậy được chưa?” “Xin lỗi, nhưng em không cho rằng lý do ấy đủ thuyết phục đối với em.” Ngữ khí trong lời nói của cô gái trở nên kiên định lạ thường. Xem chừng họ nói chuyện chia tay đến hết ngày cũng chẳng xong, Hương Đình lặng lẽ buông tiếng thở dài. Thật sự không thể trách cô vì đã nghe lén. Hai người đó chẳng phải quá đáng lắm sao? Gọi hai tách cà phê, rồi ngồi lì ở đó gần ba tiếng đồng hồ, những vị khách khác đã về hết, quá giờ đóng cửa lâu rồi mà họ vẫn chưa có ý định ra về. Họ không chịu hiểu rằng, chia tay là chuyện riêng của họ, cớ gì mà cứ ngồi lì tại quán của cô? Cô đang muốn về nhà sớm để xem phim trên truyền hình. Hương Đình quay ra nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường lần thứ n. Hic, bộ phim mà cô thích đã chiếu được mười lăm phút rồi. Đôi nam nữ ấy chuyên tâm đến mức hoàn toàn không để mắt đến việc Hương Đình đang có mặt trong quán. Chàng trai nhìn thẳng vào cô gái, ánh mắt dịu hẳn đi. “Luyến Hoàn, em biết anh không đùa mà, tốt nhất là em từ bỏ đi, nếu không người xấu mặt sẽ là em đấy.” Người con gái khẽ run lên vì ánh mắt và lời nói của chàng trai đó. Để trấn tĩnh, cô đưa tay làm bộ chỉnh lại quần áo. “Anh nói vậy là có ý gì?” Nụ cười khó hiểu hiện trên môi chàng trai. “Em nghĩ nó là gì thì nó là như thế.” Cô gái nhẹ đung đưa đôi bàn chân dưới gầm bàn, đôi mắt mở to đầy nghi ngờ nhìn thẳng vào khuôn mặt đàn ông quyến rũ, nhưng ngay sau đó cô ta bình tĩnh nói: “Đó không phải là vấn đề chính của chúng ta. Tóm lại là em nhất quyết không đồng ý chia tay”. Nói rồi, cô gái kéo ghế đứng dậy. Vốn đang định mang cây chổi đến quét để đuổi khéo khách thì Hương Đình nhìn thấy hành động của cô gái. Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì không cần dùng đến hạ sách đó thì đã thấy chàng trai nắm lấy cổ tay cô gái kéo lại. “Ngồi xuống.” Anh ta nói nhỏ nhưng giọng nói đầy uy lực, không thể cưỡng lại được. Cô gái cúi đầu. Khi nhìn thấy khuôn mặt chàng trai chuyển từ hiền hòa sang giận dữ, mắt cô ta lộ rõ vẻ hoảng loạn, do dự một chút rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Hương Định quan sát hai người họ, trong lòng thầm nguyền rủa gã kia, đôi môi hồng của cô trễ xuống vì thất vọng, đôi mắt vô thần một lần nữa liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường vẫn đều đặn nhích từng phút. “Em cần một lý do đủ thuyết phục phải không?” Chàng trai nhìn cô gái, ánh mắt dần linh hoạt trở lại. Cô gái cúi đầu để tránh ánh mắt của chàng trai, im lặng. “Bây giờ tôi sẽ nói sự thật cho cô nghe”, chàng trai lên tiếng. “Tôi đã biết người đàn ông tên là Kiệt Thâm.” Cô gái giật mình kinh ngạc, ngẩng lên nhìn chàng trai. “Trong thời gian hẹn hò với tôi, cô đã giấu tôi, thường xuyên cùng người đàn ông tên Kiệt Thâm đó đi ăn, đi bar, thậm chí vào cả khách sạn. Thế mà trước mặt tôi, cô lại làm ra vẻ không có chuyện gì, giả bộ yêu thương tôi. Nói thật, bộ dạng ấy của cô làm tôi thấy buồn nôn.” Anh ta đã hết cả nhẫn nhịn, cách xưng hô cũng thay đổi. Giọng nói của chàng trai không bộc lộ chút cảm xúc nào. Hương Đình mải nghe họ nói chuyện mà quên cả việc miếng dưa hấu đang chờ trước miệng. Trời ạ! Cô không thể ngờ câu chuyện giữa hai người đó lại phát triển theo chiều hướng ấy. Cô tự hỏi không biết có phải bọn họ đang đóng một bộ phim tình ái nào đó hay không. Mặt cô gái tái dần đi rồi trắng bệch. Chưa đầy một phút sau, chàng trai đứng dậy bỏ đi, cô gái cũng vội vàng đứng lên khiến cái ghế đổ nhào. Nhưng cô ta cũng không quan tâm đến cái ghế bị đổ, ngay cả thể diện, lòng tự trọng cô ta cũng vứt bỏ hết rồi. Cô ta hoảng hốt chạy theo chàng trai, vội vàng nói: “Trung Thiên, em và Kiệt Thâm chẳng qua là vui vẻ một chút, người em thật sự yêu là anh, anh hãy cho em thêm một cơ hội nữa được không? Em sẽ không bao giờ tái phạm nữa… Anh… Anh!!!”. Trông cô ta có vẻ thành khẩn và biết lỗi lắm, vậy mà chưa đầy hai giây sau, cô ta đã đanh giọng nói: “Em là cô gái đích thân mẹ anh chọn. Bác đã nói em là người thích hợp nhất để làm vợ anh, thế nên chưa được sự đồng ý của bác, anh không được chia tay với em”. Đôi mắt lạnh lùng của chàng trai hướng về phía cô gái, đôi môi màu anh đào của khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh như băng. Vẫn giữ thái độ lạnh lùng ấy, anh ta nói: “Nếu mẹ tôi biết cô đi lại với người đàn ông khác sau lưng tôi, liệu bà còn đồng ý chuyện của chúng ta?”. Cô gái toàn thân run rẩy, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay phải của chàng trai, đôi môi hồng lắp bắp: “Trung Thiên, em cầu xin… cầu xin anh, cho em thêm một cơ hội nữa, được không anh?”. “Luyến Hoàn, chúng ta hãy chia tay trong vui vẻ. Cô nên chú ý đến hình ảnh của mình một chút mà giữ lại chút tự trọng đi.” Sở Trung Thiên lạnh lùng nhấn giọng. Cô gái vẫn bất chấp tất cả, giữ chặt cánh tay chàng trai, miệng không ngớt cầu xin. Sở Trung Thiên bỏ mặc cô ta, đi thẳng ra quầy thu ngân. Hương Đình đứng sau quầy thu ngân, giả bộ như đang bận kiểm tra hóa đơn nhưng đôi mắt thi thoảng lại liếc trộm chàng trai đang đi về phía mình, nghĩ thầm trong bụng: “Anh chàng này thật phong độ, còn cô gái đó thì quá tham lam, có một anh người yêu đẹp trai như thế rồi mà còn ngoại tình, thật là hết biết”. Sở Trung Thiên dừng lại trước quầy thu ngân. Hương Đình lập tức nở một nụ cười xã giao: “Thưa tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho anh?”. “Thanh toán!” “Được rồi, xin đợi một chút.” Hương Đình nhanh chóng lướt qua một lượt các hóa đơn trên bàn, sau đó ngẩng lên mỉm cười nói với khách: “Thưa tiên sinh, tổng cộng hết ba mươi tệ”. Sở Trung Thiên lấy ví, rút ra ba tờ một trăm tệ, đặt lên quầy thu ngân, lịch sự nói: “Không cần trả lại, chỗ đó coi như tiền đền bù, hy vọng cô nhận lấy”. Nói xong, anh ta đẩy cửa bước ra ngoài, phong thái lạnh lùng quyến rũ. Cô nàng Luyến Hoàn cũng đã ngừng cầu xin, vội vã đuổi theo. Tiếng leng keng phát ra từ chiếc rèm pha lê treo ngoài cửa lúc họ bước ra nhỏ dần rồi ngừng hẳn, không gian bên trong quán yên tĩnh trở lại. “Thật là một người hào phóng!” Hương Đình vừa cầm mấy tờ một trăm tệ lên ngắm vừa mở khóa hộp đựng tiền rồi cất tiền vào hộp. Sau đó, cô bắt đầu lau dọn quầy thu ngân. Đúng lúc đó, chiếc rèm pha lê treo ngoài cửa lại đột nhiên phát ra những tiếng leng keng. “Muộn rồi mà còn có khách hay sao?” Hương Đình tự hỏi, quay đầu nhìn ra cửa, không khỏi bất ngờ khi thấy một cô gái đang mở cửa đi vào. “Hương Tranh! Em đến quán làm gì?” Hương Đình kinh ngạc nhìn em gái. Trông thấy đôi chân trần của cô em, Hương Đình không nén nổi tò mò hỏi: “Trời! Hương Tranh, giày của em đâu rồi?”. Hương Tranh khó nhọc đi vào trong, thấp giọng nói: “Hôm nay, em đen đủi gặp phải một con chó điên bên đường, phải bỏ cả giày mới chạy thoát thân”. Nhớ lại chuyện xảy ra ban chiều, Hương Tranh không khỏi nhăn nhó. Hương Đình không biết những chuyện Hương Tranh đã gặp, vẫn tiếp tục hỏi đầy vẻ hiếu kì: “Mất giày thì về nhà chứ, em đến quán làm gì?”. “Em quên mang theo chìa khóa, ngồi ngoài cửa đợi mãi, nhìn ngang nhìn dọc đều không thấy chị đâu, em sợ chị bị bắt cóc nên đến quán xem sao.” Hương Tranh đến bên một chiếc bàn, nhân tiện tìm ghế để ngồi xuống, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Chị bị người ta bắt đi chỉ là chuyện nhỏ, quán bị mất tiền mới là chuyện lớn”. Hương Đình nghe thấy thế cũng làm bộ giận dữ đáp trả: “Nha đầu! Uổng công hai mươi năm nay tôi nuôi cô, sớm biết thế này tôi đã siết cổ cô từ lúc cô mới sinh cho rồi”. “Lúc em sinh ra, chị mới có ba tuổi, đến đi còn chưa vững, nói gì đến chuyện siết cổ em, có mà mơ đi. Hơn nữa, hai mươi năm nay cũng đâu phải là chị nuôi em, em còn nhớ rõ mẹ tên là Văn Lan Quân, chứ không phải là Hương Đình.” “Haizzz. Cái con nha đầu đáng chết này cũng nhẫn tâm quá đi. Nhớ lại coi, hai năm nay ai cho cô tiền? Ai chăm sóc cho cô hằng ngày?” Hương Đình làm vẻ tức giận, ném chiếc giẻ lau bẩn trên tay về phía Hương Tranh. Hương Đình nói không sai. Kể từ hai năm trước, khi bố mẹ cô chuyển về tỉnh lẻ kinh doanh, việc chăm sóc cô em gái Hương Tranh đều do một tay cô đảm nhiệm. Bất luận là sinh hoạt phí hay xin việc cho em, Hương Đình đều tận tâm tận lực chăm lo không dám lơ là. Bố mẹ cô cũng ngỏ ý hằng tháng gửi tiền sinh hoạt cho hai chị em nhưng vì biết công việc kinh doanh của bố mẹ mới bắt đầu, cần nhiều vốn, tiền nong hẳn là khó khăn nên Hương Đình đã từ chối không nhận bất cứ khoản tiền nào của bố mẹ. Hai năm qua, cuộc sống của hai chị em cô đều trông cả vào khoản thu từ quán cà phê Dạ Lan này. Nghĩ đến điều này, Hương Tranh biết mình sai, tự đưa tay lên đầu bỏ cái giẻ lau xuống, không nói thêm gì nữa. “Biết sai rồi hả?” Hương Đình lườm em gái, nói mỉa: “Biết mình sai thì mau chịu khó làm việc, kiếm thật nhiều tiền để mời bà chị đây một bữa thịnh soạn tại khách sạn năm sao đi”. ............................................................... bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ .................................................................... Không đề cập đến chuyện công việc thì tốt hơn. Nói đến công việc, Hương Tranh lại thấy cắn rứt lương tâm. Nhìn thấy Hương Đình cầm chiếc đĩa đi vào bếp, Hương Tranh đợi cho đến khi khoảng cách đủ an toàn để tránh được đám vật dụng có thể bị bà chị dữ dằn biến thành hung khí từ bếp phi ra rồi mới nói khẽ: “Chị! Em bị mất việc rồi”. “Ông chủ thấy em lười biếng nên sa thải chứ gì?” Hương Đình vừa bước tới cửa phòng bếp, ngay lập tức quay người lại hỏi. “Không phải thế! Là tại lão già hư hỏng đó sàm sỡ em, em đá cho lão ta một cái rồi tự động bỏ việc”, Hương Tranh giận dữ bác bỏ. Đáng ngạc nhiên là đại tiểu thư nhà họ Hương nghe xong nhưng không nổi giận. Với thái độ bình thản, Hương Đình vẫn tiếp tục công việc dọn rửa đám ly, đĩa của mình, chậm rãi nói: “Ông chủ như vậy, đánh là đáng rồi. Vậy sau này em định làm gì?”. “Còn biết làm thế nào nữa, lại đi tìm việc khác thôi. Nhưng lúc này muốn tìm được một công việc tốt, quả là không dễ chút nào”. Thấy chị gái cảm thông với việc làm của mình như vậy, tâm trạng của Hương Tranh cũng khá hơn. Hương Đình đã dọn rửa xong đống ly, đĩa, tiện tay với lấy cái khăn tay trên quầy bếp, vừa đi ra vừa lau tay, nói với Hương Tranh: “Bây giờ đang khủng hoảng tài chính, khó mà kiếm được một công việc ưng ý. Hay là em về trông coi việc kinh doanh giúp bố mẹ?”. “Em không về đâu!” Hương Tranh thẳng thừng từ chối. “Em muốn ở lại đây, không bị cha mẹ quản. Em muốn độc lập.” “Vậy thì ngày mai đi tìm việc đi! Cần kiên trì một chút. Có công mài sắt ắt có ngày nên kim. Huống hồ đây chỉ là tìm một công việc bình thường”, Hương Đình chậm rãi nói rồi cầm túi xách và chìa khóa từ quầy thu ngân lên, đi ra phía cửa. Hương Tranh còn đứng yên đó khiến Hương Đình phải nhắc: “Tranh à, về thôi. Em không định ngủ lại ở đây đấy chứ?”. Hương Tranh đau khổ đứng lên, đi theo Hương Đình, chán nản hỏi chị: “Chị à! Chị nói xem, nếu em không tìm được việc, thì phải làm sao?”. Hương Đình kéo cửa sắt xuống, nói: “Vậy thì dùng đến vốn tự có. Không chừng em tốt phước, có thể mê hoặc được một anh chàng trẻ tuổi giàu có, vậy là kiếm được không ít tiền rồi”. “Chị! Em đang nói chuyện nghiêm túc!” “Chị cũng đang nói nghiêm túc. Trên thế giới có ít nhất bảy phần trăm số người không thể kiếm tiền bằng những ngành nghề thông thường, phải bán thân. Chỉ có những người có đầu óc mới có thể kiếm được những công việc chân chính. Mà chị xem, em không thuộc loại có đầu óc.” “Chị!” Hương Tranh bất mãn kêu lên. Nhưng những lời nói khích ấy của Hương Đình khiến Hương Tranh nảy ra ý tưởng mới, dù mới chỉ phác ra trong đầu nhưng biết đâu cô lại đi tiên phong cho một lĩnh vực mới. Sau hôm đó, Hương Tranh ở lì trong phòng tới mấy ngày liền, chẳng biết cô định làm gì, chỉ thấy cô bận rộn viết viết, xóa xóa, ngoại trừ lúc ăn cơm, còn lại không ra khỏi phòng. Hương Đình cũng tò mò muốn biết cô em đang làm gì nhưng Hương Tranh làm ra vẻ bí mật, nhất định không hé một lời. “Không phải là vừa thất học lại thất nghiệp mà Hương Tranh quẫn chí đấy chứ? Lẽ nào nó đang ở trong phòng viết thư tuyệt mệnh?” Hương Đình lo lắng gõ cửa. Hương Tranh từ trong phòng bước ra, tiện tay đóng luôn cửa lại. Sáng sớm ngày thứ năm, khi Hương Đình đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn thì một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tới từ hướng phòng ngủ. Cô vừa định quay đầu lại nhìn cho rõ, nhưng cơn gió đã ùa đến, mạnh đến nỗi thiếu chút nữa là cuốn phăng món trứng của cô. “Đồ đáng chết! Em đang đi đầu thai hay là đi tìm đàn ông hẹn hò mà vội thế?” Hương Đình tay giữ món trứng, miệng không thôi càu nhàu với Hương Tranh đang chuẩn bị biến mất sau cánh cửa. “Chị gái! Em sắp phát tài rồi. Bye bye!” Hương Tranh cầm một đống giấy tờ, dừng lại trước cửa, nói mấy câu lộn xộn không đầu không cuối như vậy rồi nhanh chóng chạy biến đi. Hương Tranh ôm theo đống tờ rơi quảng cáo, tìm đến trung tâm thành phố, còn chưa kịp phát, đã nghe thấy tiếng một ai đó gọi từ phía sau. “Này, cô gái một bên tất vàng, một bên tất đen phía trước ơi. Đợi một chút!” Trên thế giới này, vẫn còn có cô gái đi tất cọc cạch, đi tới đi lui giữa trung tâm thành phố đông đúc hay sao? Hương Tranh kinh ngạc dừng bước, nghĩ thầm trong bụng, cô gái ấy nếu không ngốc thì hẳn là thần kinh có vấn đề, cha mẹ cô ta nên đưa cô ta về nhà, nhốt lại, tránh để cô ta chạy lung tung làm mất mỹ quan thành phố. Cho dù Hương Tranh nghĩ chắc chắn cô gái đó không phải là mình nhưng vẫn cẩn thận cúi đầu nhìn xuống đôi tất đang đi. Ôi… mẹ ơi! Làm sao mà tất của cô lại biến thành một chiếc đen một chiếc vàng thế này? Hèn gì mà người hai bên đường đều dừng lại để nhìn cô. Lúc đó, cô còn tưởng là vì hôm nay cô quá xinh đẹp nên mới nhận được nhiều ánh mắt “ghen tị” đến thế. Nào ngờ, cô thật là ngốc khi nghĩ như vậy, giờ thì cô không biết giấu mặt vào đâu, chỉ muốn chết đi cho khỏi xấu hổ, ước gì mặt đất nứt ra để cô chui xuống. Nhưng là tên ngốc nào đã hét lên những lời thô lỗ ấy? Cô nhất định phải quay lại tìm hắn, dạy cho hắn một bài học về phép lịch sự, có khi phải đánh cho hắn một trận để lần sau hắn chừa thói bêu riếu người khác đi. Tội của hắn đáng bị đánh thật đau. Hương Tranh rủa thầm trong bụng, hai hàm răng nghiến chặt lại đầy tức tối. Cô quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía sau tìm kẻ lỗ mãng đó. Không mất nhiều thời gian cô đã nhìn thấy kẻ ấy. Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần âu, đang bước những bước dài, mạnh mẽ về phía cô. Gì thế này? Đây chẳng phải là anh chàng đã bị cô dùng làm vật thế mạng mấy hôm trước hay sao? Hôm ấy vì hoàn cảnh khẩn cấp quá nên chưa kịp nhìn kĩ hình dáng anh ta. Bây giờ nhìn kĩ một chút, thật không ngờ anh ta lại đẹp trai đến vậy. Anh ta còn rất trẻ, có lẽ còn chưa đến hai mươi, cao chừng 1m82, dáng chuẩn như người mẫu, bộ quần áo rất bình thường nhưng khoác lên người anh ta cũng giá trị thêm mấy phần, y như hàng mẫu vậy. Anh chàng này còn có khuôn mặt baby. Thật là vừa đẹp trai vừa đáng yêu. Đó là chưa kể đến làn da mịn như da em bé. Chắc chắn là anh ta dùng sản phẩm dưỡng da hảo hạng. Rồi còn đôi mắt to trong trẻo, mái tóc mềm bóng mượt nữa chứ. Anh ta đẹp đến mức khiến Hương Tranh nghi ngờ, không chừng anh ta ăn ngày ba bữa vừng đen như tin đồn về bí quyết làm đẹp đang rộ lên gần đây. Đàn ông đẹp trai như anh ta quả thật là hiếm thấy. Chỉ có điều mặt anh ta lại hằm hằm. Đợi chút… đằng đằng sát khí ư? Ối!!! Nhất định anh ta đến là để báo thù. Ác giả ác báo. Cô phải nhanh chân chạy trước khi để anh ta tóm được. Hương Tranh đang mông lung suy nghĩ thì một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô sợ đến nỗi tay chân như bị tê liệt. Mặc kệ đám tờ rơi đang cầm trên tay rơi tung tóe trên đất, Hương Tranh cắm đầu cắm cổ chạy ra chỗ ngã ba, định lẩn vào đám đông mà trốn thoát. Sở Trung Thiên đã nhận thấy ý định chạy trốn của cô, cũng lập tức tăng tốc đuổi theo sau, miệng không ngừng hét to: “Cô kia! Đứng lại đó cho tôi! Nhất định tôi sẽ bắt được cô. Cô… cô sẽ biết tay tôi!”. “Nói tôi dừng lại để bị anh tóm à? Đừng có mơ đi!” Hương Tranh nghĩ vậy và chạy nhanh hơn. Người Hương Tranh tương đối nhỏ, cô lại nhanh nhẹn, nên sau một hồi len lỏi giữa dòng người, cô đã lẫn vào đám đông. Sở Trung Thiên không may mắn như cô, với thân hình cao lớn như anh ta, không khó để bắt kịp cô, nhưng giữa dòng người mỗi lúc một đông này, anh ta khó mà chen lên được. Cho nên anh chỉ còn biết đứng nhìn theo Hương Tranh từ từ mất hút giữa đám đông, vẻ mặt đầy tức tối. Để cô ta chạy thoát! Thật là tức chết đi được! Sở Trung Thiên giận dữ nghiến răng nhìn về phía Hương Tranh vừa mất hút, khuôn ngực phập phồng vì tức giận, bàn tay vô thức nắm chặt lại đến như chực đấm mạnh vào mặt cô gái xấu xa kia. “Đồ đáng chết! Nhưng thời gian còn dài. Lần sau mà để tôi bắt được thì cô chết chắc rồi.” Sở Trung Thiên tức giận nghĩ vậy. Trước khi quay người bỏ đi, cảnh tượng những tờ rơi vung vãi trên nền đất khiến anh từ từ dừng lại. Hừ! Đây chẳng phải là đồ cô gái đáng chết đó bỏ lại hay sao? Mắt Sở Trung Thiên sáng lên. Anh ta cúi người nhặt lấy một tờ lên xem, ngay đầu trang giấy hồng là hàng chữ in đậm màu đen. “DỊCH VỤ CHO THUÊ BẠN GÁI” – CHÌA KHÓA CHO HẠNH PHÚC CỦA BẠN - Bạn đang phiền não vì không có một cô bạn gái xinh đẹp? - Bạn thấy tức giận vì tất cả các mỹ nữ đã có chủ? - Bạn buồn cho số phận hẩm hiu của mình. Tại sao các cô gái lại không nhận ra bạn là người đàn ông tốt? - Bạn sẽ không còn phải thở dài ngao ngán như vậy nữa. Mỹ nữ sẽ đến bên bạn. “Dịch vụ cho thuê bạn gái” của chúng tôi ra đời nhằm mục đích giúp các bạn kết duyên đôi lứa, góp phần viết nên các câu chuyện cổ tích tình yêu trong xã hội hiện đại. “Dịch vụ cho thuê bạn gái” của chúng tôi gồm các thành viên nữ xinh đẹp, xuất chúng, giá cả dịch vụ phải chăng, đảm bảo sẽ khiến bạn hài lòng. Trong thời gian khai trương, chúng tôi có chương trình khuyến mãi đặc biệt dành cho khách hàng như: giảm giá dịch vụ, tặng thẻ khách hàng VIP… Bạn có muốn thay đổi duyên số? Bạn có sẵn sàng thực hiện điều bạn mong muốn? Nhìn kìa! Mỹ nữ đang đón chào bạn! Bình minh chiến thắng đang ở phía trước. Chúng ta cùng cố gắng nào! BY GIỜ HOẶC KHÔNG BAO GIỜ! BẠN CÒN CHỜ GÌ NỮA? Địa chỉ liên hệ: Số 107, Khu dân cư Tây Giang, đường Tây Giang, thành phố Thiên Nhan Điện thoại liên hệ: 12345678901 Liên hệ: Ms. Hương Tranh Tờ rơi ấy dẫn ra hàng loạt những phẩm chất ưu việt của cô gái. Nào là xinh đẹp, nào là dịu dàng, nào là trong sáng… toàn là ưu điểm. “Trời ạ!” Sở Trung Thiên chỉ biết kêu lên một câu như vậy. Anh đang tính vứt tờ rơi quảng cáo “Dịch vụ cho thuê bạn gái” của Hương Tranh đang cầm trên tay đi thì bỗng một ý nghĩ lướt qua đầu khiến anh từ bỏ ý định ấy, vội giữ tờ giấy lại. “Cho thuê bạn gái à? Cô ta tự cho thuê mình đúng không? Ha ha. Tốt lắm. Mắt Sở Trung Thiên sáng lên một tia nhìn tinh quái. Cô ta đã tự nộp mạng. Mình không thể từ chối. Mình sẽ tìm cách thuê bằng được cô ta. Sau đó hằng ngày bắt cô ta phải phục dịch những ý thích của mình, phải bắt cô ta lao động khổ sai, vất vả tủi nhục để bù cho cái áo hàng độc bị con chó vàng làm hỏng mất. Cô ta sẽ được nếm đòn thù.” Nghĩ đến đây, Sở Trung Thiên nhét tờ giấy vào túi quần, quay lưng bước đi. Khu dân cư Tây Giang, cuối đường Tây Giang… Là đây phải không? Đứng trên đường phố yên tĩnh, Sở Trung Thiên cầm chắc tờ rơi, cẩn thận nhìn bảng chỉ đường. Con đường rộng, mặt đường lát xi măng sạch bóng, không có một chiếc lá rụng. Hai bên đường là các khu chung cư được thiết kế giống nhau, đều có một khoảng sân nhỏ trông ra đường, tường nhà màu be, còn tường vây màu trắng. Có vài căn hộ trồng hoa leo nhìn rất thoáng mát. Khu này khá yên tĩnh, ít người qua lại, giờ chỉ có mình Sở Trung Thiên đứng đó. Biển số nhà đều được treo phía bên trái cửa nhà. “Số 107… là nhà nào?” Sau một hồi vừa đi vừa dò từng con số trắng viết ngay ngắn trên nền xanh vuông vắn của dãy nhà dọc đường, Sở Trung Thiên vẫn chưa thấy số nhà ghi trên tờ rơi. Anh kiên trì đi tiếp, rồi dừng lại, không phải biển vuông màu xanh mà là hình mặt cười màu vàng, nhưng con số màu trắng ghi trên ấy đích thị là số 107 mà anh đang tìm. Sở Trung Thiên cười, để lộ hàm răng trắng bóng đẹp đến mê hồn. Anh nhìn thêm lần nữa để xác nhận đây đúng là địa chỉ ghi trên tờ rơi. Sau khi chắc chắn là mình đã tìm đúng địa chỉ, anh mới đưa tay nhấn chuông cửa trước mặt. Hương Đình đang xem phim trong phòng khách, nghe tiếng chuông cửa, miễn cưỡng đứng lên, đi ra mở cửa. “Nhất định là con quỷ Hương Tranh lại quên chìa khóa nhà. Lớn từng ấy rồi mà động đâu bỏ đấy, đoảng hết biết! Chăm sóc bản thân còn chưa xong, sau này có chồng thì làm thế nào mà chăm sóc chồng con đây.” Mới nghĩ đến đây, Hương Đình đã bước ra khỏi nhà, băng qua khoảng sân nhỏ và ra mở cổng. “Két.” Tiếng cánh cổng mở ra cùng với câu la mắng quen thuộc: “Con quỷ này, em có thể không…” Những lời giáo huấn chưa kịp tuôn ra hết thì đã bị chặn lại. Sở Trung Thiên đứng ngoài cổng mỉm cười lịch sự. Hương Đình lập tức nhận ra anh ta chính là anh chàng mới chia tay bạn gái ở quán cà phê Dạ Lan của cô mấy hôm trước, mắt mở to, kinh ngạc kêu lên: “Tại sao lại là cậu?”. Sở Trung Thiên nhìn Hương Đình đang đứng trước mặt cũng có phần kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, anh ta lấy lại phong thái tự nhiên, mỉm cười nói: “Ồ! Thật là khéo trùng hợp. Tôi không nghĩ sẽ gặp cô ở đây. Tôi là Sở Trung Thiên. Xin hỏi đây có phải là nhà của cô Hương Tranh không vậy?”. Hương Đình đã hết ngượng ngùng và bất ngờ, bình tĩnh hỏi lại Sở Trung Thiên: “Hương Tranh à? Cậu tìm em gái tôi? Nó không có nhà. Cậu tìm nó có việc gì?”. Sở Trung Thiên mỉm cười vui vẻ, chìa tờ rơi đang cầm trong tay ra trước cho Hương Đình xem. “Tôi đến vì việc này!” Đó là cái gì vậy? Hương Đình hơi choáng váng. Nhìn qua tờ giấy ấy một lượt, những gì viết trên đó thiếu chút nữa làm cô ngất xỉu. “Dịch vụ cho thuê bạn gái.” Cô em gái “thiên tài” của cô có thể nghĩ ra được chuyện như này sao? Nhìn lại địa chỉ và điện thoại liên hệ lần nữa, Hương Đình chắc chắn đó là số di động của Hương Tranh. Hương Đình nhìn khuôn mặt baby của cậu thanh niên, hỏi một cách đầy ngạc nhiên: “Cậu muốn thuê bạn gái à?”. Sở Trung Thiên mỉm cười, gật đầu. Hương Đình nghi ngờ. Cậu ta đẹp trai như thế, con gái còn phải xếp hàng dài theo đuổi, tại sao còn muốn thuê bạn gái? Hẳn là cậu ta đang có âm mưu gì đây. Cho dù nhìn cậu ta không giống một kẻ xấu nhưng trên mặt bọn bất lương, có khi nào hiện rõ hai chữ “kẻ xấu” đâu. Để chắc chắn lần nữa, Hương Đình mỉm cười nói với chàng trai đang đứng trước mặt: “Thật xin lỗi. Chuyện này em gái tôi chưa nói với tôi. Cậu đợi tôi điện thoại hỏi lại nó xem sao”. “Được.” Sở Trung Thiên mỉm cười gật đầu đồng ý. Quay sang cậu ta gật đầu xin lỗi một lần nữa, Hương Đình lập tức đi vào phòng khách, nhấc điện thoại gọi cho Hương Tranh. Lúc nhận điện thoại Hương Đình gọi tới, Hương Tranh đang ngồi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ của quán mì. Cô không cảm thấy đói nhưng không nghĩ ra được nơi nào khác để đi. Ngay từ phút khởi nghiệp đã gặp vận xấu, cô không tránh khỏi cảm thấy chán nản. Tâm trạng không vui, không muốn về nhà, cô đành vào quán mì và gọi một tô mì. Cô mới ngồi chưa được bao lâu, mì còn chưa mang ra, chuông điện thoại đã reo. Bấm phím trả lời, còn chưa kịp áp điện thoại vào tai, đã thấy tiếng quát mắng của bà chị Hương Đình vang lên chát chúa. “Con ngốc này, đang làm cái trò quỷ gì thế? Dịch vụ cho thuê bạn gái à? Rút cuộc là em muốn làm gì hả?” “Ồ. Chị, chị biết rồi à?” Hương Tranh kinh ngạc kêu lên. “Bọn họ cầm theo tờ rơi quỷ quái của cô tìm đến tận nhà, tôi có thể nào lại không biết được.” Hương Đình nhìn qua cửa sổ phòng khách, thấy Sở Trung Thiên vẫn đứng đợi ngoài cổng, tức giận rủa thầm trong bụng. Hương Tranh, mắt sáng bừng, hấp tấp hỏi lại: “Chị, có khách hàng đến tìm thật à?”. “Đúng vậy. Anh ta đang đứng đợi để thuê bạn gái. Nhưng tôi lấy đâu ra bạn gái cho anh ta thuê. Cô về ngay mà giải quyết cái đống lộn xộn cô gây ra cho tôi.” Hương Tranh, môi run run vì phấn khích, nói với Hương Đình: “Chị. Chị mời anh ta vào trong nhà. Em sẽ về ngay. Ở ngăn kéo thứ hai bên trái của tủ sách có mấy bản hợp đồng, chị lấy hai bản mang cho anh ta ký, nhớ nhanh kẻo anh ta đổi ý!!! Chị, thương vụ đầu tiên của em gái nhờ cả vào chị đấy. Chị nhớ không được mắc sai lầm đó!”. “Nhưng, Hương Tranh…” Hương Đình không thể ngờ em gái lại tắt điện thoại nhanh đến thế, cô lại cứ tưởng đường dây có vấn đề, cố gọi cô em. “A lô. Alô! Hương Tranh! Hương Tranh à.” m thanh duy nhất cô nghe được là tiếng “tút… tút”. Hương Đình hết hy vọng, chán nản đặt ống nghe xuống. Quay đầu đưa mắt nhìn về phía Sở Trung Thiên, cảm thấy lo lắng. Bây giờ phải làm thế nào đây? Cậu ta vẫn đang đợi ở ngoài cổng. Không thể để cậu ta đứng đó mãi được. Cô phải làm sao đây? Lẽ nào làm theo ý định điên rồ của cô em gái? Để nó mang chính mình cho người ta thuê làm bạn gái? Sở Trung Thiên đang hiếu kì quan sát phía ngoài căn nhà thì bắt gặp Hương Đình từ trong nhà bước ra. Cậu ta lập tức cười với cô. “Xin lỗi đã để cậu phải đợi lâu. Tôi là Hương Đình. Mời cậu vào trong nhà!” Ánh mặt trời ấm áp tràn vào nhà từ cửa sổ khiến lối vào phòng khách như được phủ một lớp phấn. Phòng khách sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương hoa nhè nhẹ theo gió đưa vào. Nhưng khi Hương Tranh về tới nhà, Sở Trung Thiên đã ra về từ lâu. “Chị! Em về rồi. Xem em mua cho chị món gì này!” Hương Tranh hấp tấp tháo giày đặt vào tủ giày, vội vã chạy vào phòng khách để ngỏ cửa. “Là món tráng miệng chị thích nhất đấy. Ồ… mà người khách đó đâu chị?” Hương Đình đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem ti vi, thấy em gái đi vào cũng không ngước nhìn lên, chỉ chậm rãi trả lời: “Sớm đi rồi”. “Đi rồi. Vậy còn hợp đồng?” Hương Tranh nghĩ, chắc chắn là bà chị Hương Đình không tán thành nên người khách mới đi sớm như vậy. Trăm phần trăm là thương vụ đầu tiên của cô đi tong rồi. Hương Đình uể oải ngước nhìn Hương Tranh, sau đó chỉ xuống bàn uống nước: “Vâng. Hợp đồng của cô đó. Tiền đã thanh toán trước rồi. Cậu ta là Sở Trung Thiên. Khoảng mười giờ sáng mai, cậu ta sẽ đến cùng cô thương lượng các điều khoản trong hợp đồng. Cô chuẩn bị trước đi”. “Oa!!! Thật hả chị?” Hương Tranh cảm kích đưa mắt nhìn bà chị, tay run run cầm bản hợp đồng lên, quả nhiên dưới đó là một xấp tiền dày. Ôi!!! Thượng đế đã không quên cô. Thần may mắn đã không bỏ rơi cô.Thương vụ đầu tiên của cô đã thành công rồi! Hương Tranh sung sướng và phấn chấn đến mức cười không dứt, lăng xăng đi lại trong phòng, khoa chân múa tay như đang công bố tin tốt này cho cả thế giới được biết. “Dừng màn ăn mừng đó lại, Hương Tranh! Cô đừng quên, cô còn chưa giải thích cho tôi rút cuộc “Dịch vụ cho thuê bạn gái” của cô là cái trò gì.” Hương Tranh đang ngây ngất trong men say thành công, cứ đi đi lại lại trong phòng, thi thoảng còn đưa tay tự cấu vào người mình xem đây có phải là sự thật không hay là cô đang mơ một giấc mơ đẹp, thì bị những lời nói lạnh lùng của Hương Đình dội cho gáo nước lạnh. Cô lập tức tỉnh lại. Hương Tranh cảm thấy sợ hãi, có vẻ như bà chị cô sắp nổi trận lôi đình đến nơi, phải chuồn mau. Cô ôm tiền và hợp đồng định chạy biến vào phòng. “Hương Tranh!” Ý đồ tháo chạy của Hương Tranh bị bà chị phát hiện. Hương Tranh bối rối dừng lại, nở một nụ cười cầu hòa rồi đưa xấp tiền đang cầm trên tay cho chị, nịnh nọt: “Chị gái, số tiền này giao cả cho chị giữ để dùng vào việc có ý nghĩa. Chị đừng giận em nữa. Ngày mai chúng ta sẽ đến khách sạn năm sao ăn một bữa ngon lành, nhưng trước đó chị đi mua cho mình một đôi giày cao gót hiệu LV đi nhé”. Hương Tranh tin chắc rằng “Dịch vụ cho thuê bạn gái” của cô sẽ trở thành một ngành công nghiệp mới. Cô sắp giàu to rồi.