Các nô tì tựa vào cửa, thay nhau vươn cổ, tò mò nhìn bên trong căn phòng một người một cẩu gần nhau. Nô tì một chiêm ngưỡng, Con cẩu đen to thật! To đến độ dọa ta sợ muốn chết! Nô tì hai vỗ ngực sợ sệt. Nô tì ba thắc mắc: Sao con cẩu này không cắn Nhị tiểu thư? Chẳng lẽ nó quen Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư còn cho nó thức ăn? Nô tì thứ bốn, người hay đi theo Tân Phương Phương giải đáp: Nó chính xác từng đuổi Nhị tiểu thư! Là sủng vật của Ôn vương gia! Ôn vương gia có cảnh cáo nó không cắn Nhị tiểu thư! Có điều ta như ngươi không hiểu Nhị tiểu thư đối đãi nó thế. Ba nô tì ánh mắt sáng tỏ, tiếp diễn lại bàn luận về lí do Đại cẩu xuất hiện ở đây. Phần Tân Phương Phương nàng ngồi chống cằm, mắt trông Đại cẩu to xác vừa hăng say gặm đùi gà, vừa ngồi bệt lên chân mình, rồi lại nhìn đĩa đùi gà quay nóng hổi bốc mùi thơm đặt ở bàn. Khóe môi nhịn không được giật giật, nghĩ đến việc chính nàng lúc nãy nổi hứng đi hỏi Đại cẩu muốn ăn gì không, và tốn nước bọt gợi ý từng món một xem phản ứng của nó ra sao. Với tất cả các món nàng đưa ra, nó đều kiêu ngạo lắc đầu, làm nàng tưởng nó không cần, mãi đến khi nói đến đùi gà nó gật cái lia lịa đi kèm miệng nó chảy nước miếng. Đúng vậy, cái liêm sỉ, cái nết của nó, nó đánh rơi theo nước miếng tí tách, bộp bộp rồi. Nhìn nó gặm lấy gặm để như giờ, nàng tự hỏi vì sao Huyền Uyên Thảnh có thể dưỡng ra cái cực phẩm như nó chứ?! Đại cẩu không hề hay biết Tân Phương Phương phía trên nghĩ xấu về nó, nó cứ thản nhiên gặm hết cái đùi gà này đến cái đùi gà kia. Đĩa đùi gà dần dần vơi đi, mặt trời bên ngoài cũng lên cao hơn trước. Ôn Vương Phủ. Vương gia! Không hay, không hay rồi! Giọng gia nhân truyền từ ngoào vào phòng. Huyền Uyên Thành nằm tại giường, nghe thấy tiếng chàng mở mắt, có chút ngáy ngủ đáp lại: Có việc gì? Gia nhân dáng điệu vội vã bẩm báo: Đại cẩu từ sáng sớm đã không thấy đâu, chúng nô tài tìm khắp phủ rồi mà vẫn chẳng tìm được ạ! Từ ngày vương gia đem ba con cẩu về phủ, ngày ngày bọn họ cũng bận rộn hơn vì ba con cẩu! Đại khái ngày sau bận hơn ngày trước, số lần bắt cẩu tăng lren từng nén hương! Giờ thì hay rồi, một đêm trôi, một con cẩu mất tăm! Bọn họ gắng gượng đi tìm nhưng không tìm ra, đành đánh thức vương gia... Cầu vương gia không trách tội xuống! Gia nhân ngoài cửa càng nghĩ càng lo,  lòng cầu mong không bị xử phạt. Ta biết rồi. Huyền Uyên Thành ngồi dậy, nhanh chóng mang y phục, sửa soạn hình tượng bản thân chỉnh tề. Đêm qua chàng sai Tiêu Huỳnh đi gặp Mạc Kim Tân thay chàng, đã nhắc nhở trước khi đi sâp xếp ổn thỏa cho ba con cẩu yên tĩnh, đến cuối vẫn nhiễu sự! Biết ngay là dùng lời nói bọn nó không sợ bằng động tay chân! ... Tiểu thư! Ôn, Ôn vương gia đến! Nô tì bỗng nhiên chạy vào, thông báo với Tân Phương Phương. Tân Phương Phương đang đem cái đùi gà cuối cùng cho Đại cẩu ăn, nghe nô tì nói liền ngưng động tác lại, ngu ngơ Hả? Một tiếng. Suy nghĩ đầu tiên của nàng nghĩ đến là chàng tới đón con Đại cẩu ham ăn tục uống nãy giờ gặm đùi gà kia. Suy nghĩ vừa hiện, quả nhiên câu sau nô tì nói: Lão gia đang tiếp Ôn vương, hình như không lâu nữa Ôn vương gia sẽ tới đón Đại cẩu ạ. Tốt! Nàng đáp, cánh môi mỉm cười mong chờ, nhưng là Đại cẩu dưới nàng thì ngược lại, nó nghe ba chữ Ôn vương gia xong đứng lên, không cả màng đùi gà nữa. Đại cẩu sủa tiếng vang dội, nó hành động đứng lên gần nàng rồi bất ngờ dùng mõm cẩu ngoạm lấy ống tay áo nàng, dứt khoát phát huy lực lưỡng bản thân, lôi kéo nàng ra khỏi phòng, đi về hướng cửa sau. Nó nào có ngu ngốc, chủ nhân tìm nó kia kìa! Nếu còn gặm nữa không phải thành chưa no bụng đã chịu chết no đòn sao? Nó chọn cách chạy đề phòng, nhất thiết kéo theo cây thịt biết đi này để chặn khi chủ nhân đuổi tới! Quả là miếng ăn là khổ cực, là cực thân cẩu! Tân Phương Phương vô tình bị kéo, nàng theo bản năng phản kháng lại không theo chân Đại cẩu, nhưng sau đó nàng tức khắc thấy Đại cẩu gừ mình, sự sợ chó ngày đầu gặp gỡ lần nữa trôi nổi trong nàng, nên dưới uy lực Đại cẩu, nàng rưng rưng nước mắt giơ tay đầu hàng đi theo nó. Giây trước vừa mếm thương nhau, giây sau tuyệt tình, tuyệt nghĩa! Không thể không chửi quân cẩu đểu cán! Không được! Phải kêu cứu! Nghĩ là làm, nàng cao giọng hét lẻn: Mau mau! Mau đi gọi Ôn vương gia cứu ta đi! Ta chưa muốn chết đâu! Gừ gừ... Gâu! Đại cẩu vẻ mặt hung hăng, nhe răng cảnh cáo nàng. Xung quanh những nô ti đứng xem, tay chân luống cuống, ai nấu hoảng loạn, khi nghe được lời Tân Phương Phương liền gật đầu liên tục, chỉ ra một nô tì đi gọi Huyền Uyên Thành, còn lại theo bước phía sau trông chừng Đại cầu và Tân Phương Phương. Bởi họ lo lắng Đại cẩu tức giận đến mức nhảy lên nhai đầu Nhị tiểu thư, lúc ấy bọn họ còn ngăn cản. Nếu Nhị tiểu thư có mệnh hệ nào, lão gia chắc chắn phạt bọn họ đó!