Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh
Chương 86 : thức tỉnh huyết mạch 2
Hạ Vũ đang lạnh đến hai răng run lên cầm cập,bỗng nhiên thấy làn sương mờ mờ dần giảm bớt,tốc độ cũng chậm lại,quang cảnh phía trước cũng rõ ràng hơn. Nàng bỗng cảm thấy cảm giác lúc vừa rồi cũng tựa như bản thân tưởng tượng ra thôi vậy
Phi thuyền dần dần hạ xuống đỉnh một ngọn núi,không hề có băng sơn,chỉ hoàn toàn là một mảnh bằng phẳng đơn thuần. Hạ Vũ đang định nhảy xuống,bỗng thấy trên vai có thêm một cái áo khoác lông chồn trắng ấm áp,vội vàng quay lại nhìn,thấy Lăng Vân đang đứng phía sau
_" Khoác vào đi,lạnh đó?
Nói rồi hắn nhảy xuống,đứng trên thảm cỏ,đưa tay đỡ Hạ Vũ. Thấy thế,Hạ Vũ cũng bắt lấy, đứng ngay cạnh một cách vững vàng. Lăng Vân phất tay,đem phi thuyền trở về nguyên dạng là một chiếc nhẫn,đeo lên ngón tay cái
_" Đi thôi..."
_" Đi đâu,nơi đây hoàn toàn chỉ là một mảnh bằng phẳng..." Hạ Vũ ngạc nhiên hỏi
Lăng Vân chỉ tay lên đầu nàng,cười lắc đầu
_" Đã bao nhiêu lâu rồi,vậy mà vẫn ngây thơ như thế. Tu chân giới vốn là thật thật giả giả,ta nói nơi đây có động phủ,đương nhiên là sẽ có..."
_" Pháp trận..." Hạ Vũ vỗ trán,nói bản thân phải học qua cái này, như vậy vẫn chưa có thời gian nhìn qua.
_" Đúng rồi" Lăng Vân nói rồi,cầm trong tay đưa cho Hạ Vũ một mảnh giấy
_" Đây là bản đồ cùng pháp quyết mở tất cả các mắt trận,muội nhìn học thuộc rồi hủy đi,đừng để ai biết. Nếu không khi đang tu luyện,kẻ địch nhẹ nhàng tiến vào bên trong không mất một chút sức lực,đem bản thân xử lí thì nguy."
Hạ Vũ nghe hiểu,mở ra nhìn nhìn,thấy bên trong là một sơ đồ bát quái nhập nhàng. Tuy nhiên ở mỗi nơi quan trọng, Lăng Vân đều đã ghi dấu đỏ rồi. Không hiểu sao,kết cấu pháp trận này rất quen,nhưng không thể nào nghĩ ra .Đúng lúc này,Lăng Vân lại kéo tay Hạ Vũ,tiến đến phía trong.
Không hổ là người tạo ra,Lăng Vân đem Hạ Vũ nhanh chóng tiến nhập vào trung tâm. Cả quá trình này,Hạ Vũ âm thầm gật đầu tán thưởng,cũng không ngừng kinh hãi. Nếu như không có Lăng Vân dẫn,không có bản đồ,nàng dám cá dù cho Lan Băng Băng số có tốt tới đâu cũng sẽ bị giam ở đây đi
_" Xong,muội thấy thế nào ?" Lăng Vân chỉnh lại cổ áo,tự hào nói
Hạ Vũ nhìn cảnh vật trước mắt,miệng không ngậm lại được. Bên ngoài rõ là một mảng đất đồng cổ xanh tươi,vậy mà bên trong lại là một hầm băng lạnh ngắt,bốn phía đều phủ tuyết trắng. Nơi đây cấu tạo đơn sơ,bốn phía không có gì nhiều,vật dụng duy nhất là một chiếc giường ở chính giữa màu trắng suốt,lấp lánh đầy linh khí. Nhưng ngạc nhiên hơn cả là ở trên đỉnh của hang động,có đục năm chiếc lỗ nhỏ,đem ánh sáng chiếu thẳng vào chiếc giường.
_" Nơi đây..."
_" Có vừa ý không. Kia chiếc giường là ta từng nói tới,dùng một miếng vạn năm băng thạch mà tạo thành. Quả nhiên là bảo vật,mới đó đã đem cả không gian biến thành như này. Ngay cả dưới pháp trận ngũ hành đem ánh sáng cường lực lên gấp mười có hơn cũng không đủ làm băng tan chảy"
_" Thật sự kì diệu như vậy?"
Hạ Vũ kinh ngạc,chiếc giường kia lại quí giá như vậy,mà năm cái lỗ nhỏ nhỏ cho ánh sáng xuyên qua kia cũng không vừa,đương nhiên bên trong còn chưa cái pháp trận ngũ hành. Thế này đương nhiên là thực sự quá là vừa ý thôi.
_" bao giờ muội muốn bắt đầu ?" Lăng Vân nhìn cảnh vật,đánh giá lại lần cuối,tiện thể hỏi lại nàng
_" Muội nghĩ sáng mai sẽ bắt đầu,dù sao cũng còn một chút chuyện nữa" Đương nhiên còn chuyện rồi,đó là mang theo Mễ Ty tiến đi cùng,để một mình muội ấy ở kia cùng Dương Quảng cũng không yên tâm nổi,lại nói nếu xét ra,kinh nghiệm của muội ấy còn phong phú hơn bản thân mình đi.
_" Cũng đúng,nên đến nơi đó của Dương Quảng chút. Mà muội nhìn thấy cảnh nơi đây,cũng hiểu sơ sơ cảm giác lúc thức tỉnh huyết mạch sẽ ra sao rồi chứ ?"
Hạ Vũ nhìn xung quanh,nói thật cũng không biết sẽ ra sao,đành nhớ lại lúc bản thân kích phát khả năng hấp thụ năng lượng bóng tối năm nào. Không lẽ bây giờ cũng giống vậy,đem bản thân linh khí triệt tiêu đi hết,sau đó tự thân cảm nhận sức mạnh của ánh sáng sao. Như vậy thật sự là quá kinh khủng,nàng tới bây giờ cũng không quên được lúc đó bắt linh khí tán hết,tựa như hàng ngàn mũi kim thi nhau liên tục châm vào người,cả thân thể đau đơn đến không còn là của mình,chỉ muốn lập tức từ bỏ tất cả thôi
_" Không lẽ đem linh khí tán phát hết đi ra?". Hạ Vũ sợ hãi hỏi,mong muốn một câu phủ định từ người đứng cạnh
_" Muội đoán đúng rồi. Bất quá..."
_" Còn gì nữa..." Hạ Vũ lo sợ trả lời. Chỉ cần mỗi chuyện bòn rút linh khí cũng khiến nàng muốn chết đi sống lại rồi,lại thêm cái gì nữa chứ
_" Lần này kích phát huyết mạch trực hệ chính là đỉnh cao của hỏa,khác biệt với linh hỏa bình thường,mà đó là thần hỏa,đem ánh sáng của mặt trời trực tiếp hấp thụ đi qua. Chính vì vậy,nó sẽ mãnh liệt hơn gấp nhiều lần. Muội thấy đó,ta đã chuẩn bị một chiếc giường dùng vạn năm băng linh để giảm bớt,nhưng như thế đồng nghĩa với việc bản thân muội sẽ chịu đả kích cả nóng cả lạnh...muội chịu được sao ?"
Hạ Vũ không đáp trả ngay,chỉ đứng đó nhìn khung cảnh trầm mặc,sau đó ngồi xuống,đưa tay chạm lên lớp băng mỏng trên sàn. Một cảm giác lạnh lẽo ùa tới,khiến tay nàng tê cóng. Cảm giác này thật không dễ chịu,có khi sẽ trở nên thật đáng sợ. Nhưng điều này so với việc ngày đó nương bị Thiên Kiếm Kì một kiếm giết đi,phải gửi thần hồn vào trong Hiên Viêm kiếm,Vân ca thì bị lưu lạc không biết bây giờ ra sao,và còn tương lai phía trước của bản thân mình nữa. Có lẽ nàng bỏ trốn được,buông xuôi bỏ qua lần này,nhưng như thế cũng chắc chắn vất đi một cơ hội góp phần làm mình mạnh mẽ hơn. Lan Băng Băng cơ duyên nhiều lắm,nàng biết nó ở đâu,lúc nào xảy ra,nhưng mọi thứ vốn không phải dành cho mình,mình lấy gì mà đi cướp đoạt,chẳng sợ vật chưa tới tay đã thương tích đầy mình. Như vậy những gì mình có thể,hoàn toàn thuộc về bản thân thì hãy cố gắng đến cùng. Không phải còn có câu " kẻ thù lớn nhất của mỗi người chính là bản thân sao "?. Vì vậy,Hạ Vũ kiên định đáp lại Lăng Vân
_" Muội sẽ làm được,chắc chắn làm được..."
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
85 chương
10 chương
17 chương
163 chương
7 chương