Nữ phụ thiên tài! nổi danh thế giới!

Chương 67 : Sắp kết thúc sao ?

Kể từ lần rơi xuống vách núi đó , cô đã quyết định tạm thời ở lại đây . Chờ cho Hoàng Tuấn tỉnh lại , bọn cô sẽ rời đi . Ngước nhìn lên bầu trời , cô đưa tay đặt lên trái tim mình . Cô dù mỉm cười , nhưng cô có thể cảm nhận được sâu thẳm trong trái tim này ... chưa một lần tin tưởng ai . Những người cô đã gặp cho đến nay đều không mang đến cho cô cảm giác thân thuộc . Cô luôn đề phòng họ ... Ngồi trên xe lăn ngắm nhìn cảnh vật , từ phía sau Bạch Dương đi lại gần cô . Đưa cho cô một chai nước , khóe môi mỉm cười ... " Cậu sao vậy ? " " Không ... Chỉ là , nơi đây thật thanh bình " Cô nhận lấy chai nước rồi mỉm cười nhẹ " Đúng vậy ... " Hắn nhìn cô sao đó quay đi , đôi mắt đượm buồn đau khổ . " Sao vậy ? " " Không ! Cậu sao lại bị rơi xuống vách núi ... " " Hử ? Bị tấn công " Lời nói của cô khiến Bạch Dương kinh ngạc , đôi tay nắm chặt lại ... " Xin lỗi " " Hử ? " " Xin lỗi ... vì đã không bảo vệ được cậu ... " Hắn nhỏ giọng tự lẩm bẩm nên cô không thể nghe thấy gì ... Lúc sau hắn mới đứng lên mỉm cười " Dù sao tớ cũng chỉ là một người bình thường , nên sống ẩn dật như thế này sẽ tốt hơn ... " " ... " Bạch Dương quay đi , khóe môi vươn lên nụ cười . Nhưng nước mắt lại chảy dài ... Xin lỗi em , người con gái tôi yêu . Tôi đã mang lòng đau đớn và căm thù ... nếu một ngày em biết được và nhớ lại . Liệu em có còn mỉm cười như thế ? Em vẫn như vậy , luôn luôn lạnh lùng . Dù đã mất đi trí nhớ nhưng tận sâu đôi mắt của em lại không hề mỉm cười . Thôi vậy , có lẽ chúng ta chỉ vô tình gặp nhau và lướt qua nhau . Tình yêu này tôi sẽ mãi giữ ở trong tim . Tôi sẽ ở lại đây , ẩn dật trong rừng sâu hoang vắng ... Để không còn bước ra thế giới bên ngoài . Tôi sẽ vẽ em vào bức tranh , để khi em rời đi tôi vẫn có thể nhìn thấy em . Hãy để tôi trở thành một con người ghi nhớ về em ... mãi mãi ... Dưới bầu trời rộng lớn , cô ngồi đó và cho Bạch Dương vẽ mình vào bức tranh . Cô không biết rằng bản thân lại gây ra nỗi buồn như thế cho người khác . Vì vốn đây cũng chỉ là một thế giới hoang tưởng , nên cô làm sao có thể để tâm đến nó đây ? Một trái tim tàn nhẫn , thì làm sao cần nhìn vào người khác ... ? _______________ Rầm ! Tiếng đập bàn thật mạnh , không khí xung quanh trở nên căng thẳng ... " Tại sao vẫn chưa tìm ra ? " Hàn Tư Tước tức giận ngồi đó , phong thái uy nghiêm lạnh lẽo " Thuộc hạ thất trách , thứ mong Tước gia tha lỗi " " Cút ra ! Tiếp tục tìm " Thiên Bảo nhìn vào khoảng không vô định , đôi mắt dao động ánh lên tia sáng ... " Tuyết nhi sẽ không sao " " Không sao ? Cậu không thấy em ấy đã mất tích à ? " Hàn Tư Tước quát lên , Thiên Bảo nhíu mài lại cầm lên ly rượu vang " Tôi nghe nói anh đã bắt một người tên là Hoàng Thiên " " Có ý gì ? " " Là một tổ chức ngầm lớn ngang tầm với bang Tử Thần ? " " Phải " Hàn Tư Tước lạnh lẽo nhìn Thiên Bảo " Tôi báo cho anh một tin , chuẩn bị sắp có cuộc chiến rồi . Tôi nghe nói Dương Khang , anh trai của Dương Minh đang chuẩn bị lực lượng để đánh bại Dương thị ... " " Chuyện đó thì có liên quan gì ? " " Ha ! Nhưng Dương thị - Lãnh thị - Mộ Dung thị đang tranh đấu rất căng thẳng . Dù Dương Minh có công chúa Italia chống đỡ , nhưng tin đồn có quan hệ với Mộ Dung gia vẫn còn gây ồn ào . Nếu như Dương Khang nhân cơ hội đánh lén Dương thị thì vòng tam giác sẽ bị gỡ bỏ ... Nhưng phải làm sao khi các công ty có ảnh hưởng tài chính nhất thế giới lại rơi vào khủng hoản ? " Lời nói của Thiên Bảo khiến Hàn Tư Tước kinh hãi , đôi tay nắm chặt lại nổi lên gân xanh " Ý cậu là ... " " Phải ! Chắc chắn thế giới ngầm sẽ tận dụng thời cơ này mà tàn sát lẫn nhau để dành vị trí đứng đầu và có ảnh hưởng với các quốc gia . Tất nhiên trong đó không thể thiếu bang hội lớn mạnh nhất thế giới kia , cũng chính là thủ lĩnh mà ngài đang bắt giữ . Thiên Long bang ... " Đoàng ! Như một tia sét đánh vụt qua , Hàn Tư Tước nhìn vào đôi mắt Thiên Bảo sau đó mỉm cười nhạt ... " Xem ra sắp sửa có một cuộc chiến thảm sát ... " " Chưa kể đến việc sẽ có vài người tự biết ý mà rút lui , điều đó sẽ càng luân chuyển tình thế nhanh hơn . Khiến cho cuộc chiến này nhanh chóng diễn ra ... " Thiên Bảo vừa lắc ly rượu vừa mỉm cười nhạt " Âu Dương gia thật khôn khéo . Từ đầu tới cuối đều án binh bất động . Thì ra là Ngư Ông Đắc Lợi ( Hai bên đánh nhau sẽ có lợi cho kẻ đứng ngoài ) " " Quá khen " " Không hổ danh là thiếu chủ của Âu Dương thị lớn mạnh trên thế giới . Là một gia tộc lâu đời nhờ vào sự xảo quyệt và khôn khéo . Nhìn xa trông rộng " " Lời khen của Tước gia tôi không dám nhận . Với bổn phận là người của Âu Dương gia , tôi phải làm đúng trách nhiệm " Thiên Bảo vươn lên nụ cười mỉa , ly rượu trên tay nốc cạn " Đừng quá đắc ý , chắc chắn các ngươi cũng không tránh khỏi việc bị níu kéo . Rắc rối còn ở phía sau thôi ... " " Cảm ơn lời nhắc nhở của Tước gia , quả là người đời nói đúng ... Đôi khi có những việc mà người trong cuộc không biết , mà người ngoài cuộc lại nhìn thấu tất cả ... " " Hừ ... ! " " Còn về việc của Tuyết Tuyết , tôi sẽ đích thân tìm ra kẻ chủ mưu . Nhưng mà ... có lẽ đã đoán ra đó là ai rồi ... " Cạch ! Cánh cửa đóng lại , không khí xung quanh bắt đầu dao động . Đôi mắt vàng kim nhìn trong bóng tối như đại bàng . Cầm ly rượu lên uống , khóe môi vươn lên nụ cười ... " Thật phiền phức ... xem ra lần này người chết không ít đâu ... " Hắn bước lên giường nằm phịch xuống , đưa tay điện cho ai đó ... Đôi mắt nhắm nghiền , giọng nói trầm thấp ... " Thả Hoàng Thiên ra , để hắn đi " Sau đó cúpá máy , đưa tay che đi đôi mắt ... " Tuyết nhi ! Có lẽ chúng ta có duyên mà không nợ . Nếu tôi thật sự chết ... chỉ mong được chết dưới tay em ... " RẦM ! Bầu trời mây đen kéo đến , từng hạt mưa trút xuống . Cơn gió lạnh lẽo thổi qua điên loạn . Cành lá xào xạc làm rung động trời đất ... Thiên Bảo ngồi trên xe , ngước nhìn bầu trời đen kịt . Cơn mưa lấn áp đi tất cả mọi thứ , hạ mi mắt xuống . Khóe môi nở nụ cười nhạt đầy ưu thương " Chạy đi ... " _______________ Ở một nơi khác xa xôi , trong căn phòng tối ... Người con gái xinh đẹp bí ẩn đứng đó " Ngạo Sương ! Đã tìm được chưa ? " " Vẫn không có tung tích " Xoảng ... ! " Tại sao lại như vậy ? Cô ấy sẽ không bao giờ đột ngột biến mất ... " Vì sự tức giận mà vô tình thốt ra lời nói kì lạ , Ngạo Sương nhìn người con gái kia mà kinh ngạc " Được rồi ! Ta sẽ đích thân tìm kiếm " " Nhưng chủ nhân ! Những chuyện sắp tới ... " " Sẽ không tránh khỏi ! Sắp kết thúc rồi ... Vì thế ... ta mong sẽ được mỉm cười ... " Lời nói nhẹ nhàng nhưng tỏa ra một chút buồn bã ... Tất cả thật sự đã sắp kết thúc ?