Thời gian trôi qua cô ở nơi rừng núi hoang vu này cũng đã khoảng 1 tháng trời . Nhưng Hoàng Tuấn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại ... Đôi chân cô cũng đã khôi phục , nhìn Bạch Dương vui vẻ mỉm cười chuẩn bị đồ ăn cho cô mà khó hiểu . Sao ai cũng đối tốt với cô như thế ? ... " Nè ! Cậu ăn đi " Cô nhìn đĩa mì ý vẫn còn nghi ngút khói , sau lại nhìn Bạch Dương ... " Có ngon không ? " " Ừ ! " " Vậy ăn nhiều một chút " Cô ăn xong cũng đã là 8h sáng . Ngồi trên sô pha cô nhìn ra ngoài cửa , sau lại cúi đầu do dự " Có chuyện gì sau ? " " Tôi có chuyện muốn hỏi " Bạch Dương ngồi xuống ghế nhìn cô " Cậu nói đi " " Tôi rốt cục là ai ? " " ... " " Hãy nói đi " " ... " Cô thấy hắn im lặng liền nheo mài cúi đầu " Cậu là một người bí ẩn . Hãy trở về nơi cậu sống , cậu sẽ biết mình là ai " Cô xoay qua kinh ngạc với lời nói của Bạch Dương ... " ... " Bạch Dương mỉm cười nhẹ với cô " Tớ sẽ cho người đưa cậu về " " Vậy Hoàng Tuấn ... " " Khi anh ta tỉnh lại , tớ sẽ nói ... " " Cảm ơn " " Không ! Tôi không xứng để nhận lời cảm ơn này . Hãy sống thật hạnh phúc " Bạch Dương ôm cô , khóe môi mỉm cười nhưng đáy mắt lại đau đớn ... _______________ Cô được một đám vệ sĩ đưa đi bằng xe , ngước nhìn bầu trời trong xanh mà cô cảm thấy khó chịu . Cô có dự cảm không lành ... Bạch Dương đứng ngay biệt thự nhìn chiếc xe đang dần khuất xa mà mỉm cười nhẹ ... " Hãy hạnh phúc nhé , người con gái tôi yêu ... " _______________ Đường dài rừng núi khó khăn , cô nhắm mắt lại ngủ gục . Suốt đường đi 2 tiếng đồng hồ . Đôi mắt cô hé mở , nhìn ra cửa kính , vùng ngoại ô hiện ra trước mắt . Đồng ruộng bạt ngàn thơm mát , từng cơn gió thổi qua , tạo nên một vùng đất thơ mộng . Cô mỉm cười nhẹ " Dừng xe " " Lãnh tiểu thư ... " " Tôi muốn xuống đây một chút " Cô bước xuống xe , cảm nhận sự thanh bình . Cô vươn tay ra , ngồi phịch xuống thư giản ... ______________ Tại một nơi khác Trong căn phòng tối đen , ánh sáng đèn vàng mờ ảo rọi lên người con trai tuấn mĩ ngồi đó . Khí thế lạnh lùng ... Cạch ! Tiếng mở cửa vang lên , một người khác bước vào . Mái tóc uốn xoăn ngang vai , đôi mắt chan chứa ý cười nhưng lại như không ... " Cậu gọi tôi ra có ý gì ? " Lời nói mang theo hứng thú " Hoàng tử Rin quả không tầm thường " Thiên Bảo lắc ly rượu trên tay , khóe môi mỉm cười nhạt " Có ý gì ? " Hoàng tử Rin ngồi xuống ghế , đôi mắt hàn băng nhìn vào Thiên Bảo Thiên Bảo không nói gì , quăng lên bàn một tấm ảnh Hoàng tử Rin liếc nhẹ rồi cầm lên xem , đôi mắt vẫn không đổi sắc . " Đây là gì ? " " Ngay cả thuộc hạ của mình cũng không nhận ra ? " Thiên Bảo nhếch môi khinh bỉ " Ha ! Cậu nói gì vậy ? " " Tôi đã xem camara quan sát , dù thoáng qua nhưng tôi vẫn có thể biết , đây là thuộc hạ của ngài " Thiên Bảo đứng dậy đi đến tủ rượu lấy ra một chai rót vào ly " Ha ha ! Không ngờ Âu Dương thiếu gia lại có lúc kì lạ như vậy " " Hử ? " " Ý cậu chẳng phải , tôi là người bắt cóc Lãnh tiểu thư ? " " Tôi chưa từng nói như vậy " " ... " Thiên Bảo ngồi xuống , từ trong túi móc ra một tấm thẻ bằng vàng " Đây là tấm thẻ của vệ sĩ hoàng gia ... " " ... " " Ngày mà Lê Dương Hoàng Tuấn cùng Tuyết Tuyết bị bắt . Tôi biết ngài đang ở cùng với Tước gia . " " Vậy thì đã sao ? " " Ha ! Thật biết giả ngây thơ . Ngài nghĩ xem , đường đường là một hoàng tử . Ngài lại có thời gian rảnh đến đây chơi , không phải quá kì lạ sao ? " " Hừ ! Hoàng tử thì phải bận rộn ? Hoàng tử thì không được ra ngoài ? Âu Dương thiếu nên suy xét kĩ lại đi " " Nhưng theo như tôi biết thì ngài đang có cả một đống thứ cần xử lý . Thậm chí là cả cái chức tổng thống ... " Lời nói của Thiên Bảo khiến hắn kinh ngạc , đôi mắt nheo lại lạnh lẽo " Vậy tôi có lý do gì để làm hại Lãnh tiểu thư ? " " Lý do sao ? Rất nhiều đó ... Ngài muốn tôi nói điều nào trước ? " " ... " " Ha ! Ai mà không biết Tước gia nắm giữ cả lực lượng bảo vệ hoàng gia . Là một người đức cao vọng trọng . Và cả ... công chúa cũng có tình cảm với ngài ấy ... " " ... " Thiên Bảo lắc ly rượu dựa vào ghế mỉm cười " Nếu như công chúa gả cho Tước gia . Thì hoàng gia vững càng thêm vững . .. Chẳng phải ngài cũng đang muốn Tước gia làm em rễ của mình sao ? " " ... " " Điều này đủ để ngài muốn mưu hại Tuyết Tuyết chưa ? " " Ha ! Bằng chứng " Thiên Bảo gõ lên bàn 3 cái . Từ ngoài đi vào một người áo đen đang xách một tên vệ sĩ đã chết , khuôn mặt biến dạng ... " Cái tên này là tên tôi bắt được khi hắn chạy ra từ rừng núi " Thiên Bảo giơ lên một sợi dây chuyền " Và đây là sợi dây chuyền mà Tước gia đã gắn định vị vào và cho Tuyết Tuyết đeo . Tôi tìm thấy nó TRÊN XE của tên vệ sĩ này " Hoàng tử Rin lẳng lặng nhìn sợi dây chuyền , bàn tay siết chặt lại " Và tấm thẻ vệ sĩ này cũng là trên người hắn . Không biết hoàng tử bảo vệ sĩ của mình vào rừng làm gì ? Và tại sao ... sợi dây chuyền của Tuyết Tuyết lại ở trên xe của hắn ... ? Mong ngài giải thích giùm tôi , tôi không được thông minh để hiểu được sự trùng hợp quá mức kì lạ này " Không khí căn phòng bỗng trở nên quỷ dị . Hoàng tử Rin phắt tay , hai tên vệ sĩ đều ra ngoài . Hắn cầm ly rượu lên mỉm cười " Phải ! Là tôi làm " " A~ ! " " Vậy Âu Dương thiếu chủ muốn làm gì tôi ? " Hoàng tử Rin liếc nhẹ qua nhếch môi ... " À ! Tôi thì có thể làm gì được ngài ? Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở ngài là nếu Tước gia biết được chuyện này thì không biết sẽ nổi giận như thế nào " " Sao ? Tước gia vẫn chưa biết " Hoàng tử Rin kinh hãi nhìn Thiên Bảo " Phải " " Vậy ... " " À ha ! Đúng ! Mấy thứ này đều là giả đó . Tấm thẻ này tôi cũng chỉ bắt đại một tên rồi lấy thôi . Sợi dây chuyền cũng chẳng phải tìm thấy trong xe của ai cả ... " " Ngươi ... " " Ha ha ! Không ngờ hoàng tử Rin lại dễ gạt như vậy " " Ha ha ! Giỏi ! Giỏi lắm . Ngươi gài bẫy ta ? " Thiên Bảo nhếch môi mỉm cười " Tại sao ngươi biết người của ta bắt cóc Lãnh tiểu thư đem lên núi ? " " Ta nghĩ ngoài trên núi ra thì ngài cũng chẳng biết đi đâu . Huống hồ lại có Hoàng Tuấn ở đó cũng bị bắt ... " " Phải ! Ta đã cố gắng đem họ đi lên rừng núi để xem họ làm thế nào để trở về ... " " Vậy họ đâu ? " Ánh mắt Thiên Bảo âm trầm nhìn hắn " Ha ! Ta cũng chẳng biết . Có lẽ đã trốn thoát " Xoảng Thiên Bảo đập ly xuống mặt đất , bắt lấy cổ áo hắn tức giận " Tuyết Tuyết mà xảy ra chuyện gì ! Dù là hoàng tử tôi cũng không nương tay " " ... " Thiên Bảo buông ra sau đó đi ra ngoài . Gương mặt âm trầm lạnh lẽo ... " Ha ! Không hổ danh là người của Âu Dương thế gia . Mưu mô xảo quyệt . Thú vị lắm . Trò chơi còn dài , hãy chuẩn bị đi ... "