Đến giờ hẹn, bỗng cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, bước vào là một cô gái có dáng người rất đẹp, lồi lõm vừa đủ, chiếc váy công sở chữ a khoe trọn vóc dáng sline của cô. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của cô gái đó Giai Nghi bất giác cười rạng rỡ hơn. Ai thật là lâu rồi mới gặp a, tôi còn tưởng cô trốn vào xó nào rồi chứ nữ chính của chúng ta. Trầm Ngư nhìn thấy Giai Nghi cũng nở nụ cười lịch sự như vốn dĩ đây là chuyện nằm rõ trong lòng bàn tay mình vậy. Sau khi Trầm Ngư bước vào đứng phía sau cô là một người đàn ông mặc bộ vest màu đen thương hiệu channel sang trọng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng luôn nhếch lên, tự như cười nhưng cũng tựa như không cười, người đàn ông này đem lại cho người xung quanh cảm giác thần bí. Nhìn thấy người nọ, ánh mắt Giai Nghi chợt loé sát ý, sau đó như nghĩ đến điều gì đó Giai Nghi bình tĩnh nở nụ cười tự nhiên nhất, nói thì lâu nhưng diễn ra thì nhanh hầu như không ai phát hiện ánh mắt kỳ lạ của Giai Nghi. Nhưng người đàn ông trước mắt đem đến cho Giai Nghi cảm giác anh ta nhìn thấu mọi thứ, anh nhìn về hướng cô nở nụ cười thật tươi. Nụ cười ấy khiến Trầm Ngư bên cạnh sắc mặt trầm xuống vài giây sau đó khôi phục bộ dang ban đầu. Trầm Ngư trong lòng thầm mắng Giai Nghi “ Đúng là hồ ly tinh đi đâu cũng có thể câu dẫn nam nhân, Hắc Trạch còn chưa cười như vậy với mình bao giờ.” Giai Nghi cũng cười thật tươi đáp lại nụ cười ấy nhưng trong lòng âm thầm cảnh báo, người này không phải là kẻ đơn giản, chỉ một nụ cười đã làm cô lạnh sống lưng. Thẩm Thiên là người đứng lên đầu tiên và mở miệng “ Hắc tổng, anh đã đến.” Người đàn ông Hắc tổng chính là Hắc Trạch. Tổng giám đốc tập đoàn MK con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn, với năng lực kinh doanh cùng ngoại hình xuất sắc, anh và Thẩm Thiên luôn góp mặt trong bảng xếp hạng 10 doanh nhân trẻ thành đạt nhất Trung Quốc. “ Thẩm thiếu gia, lâu rồi mới gặp.” Hắc Trạch cũng đáp lại thuận tiện ngồi xuống ghế chẳng coi ai ra gì. Thẩm Thiên dường như cũng biết tính cách của Hắc Trạch nên cũng không nhiều lời đi thẳng vào vấn đề chính. “ Giới thiệu với anh đây là Thẩm Giai Nghi người thiết kế chính của công trình này.” “ Chào anh, tôi là Thẩm Giai Nghi đây là lần đầu tôi thiết kế dự án lớn như thế mong chỉ bảo nhiều hơn.” Giai Nghi nói xong liền ca ngợi chính mình nhẫn nhịn tốt. Người đàn ông tên Hắc Trạch này có khuôn mặt giống như đúc người đã giết ba mẹ cô ở kiếp trước, nhưng cuối cùng cô đã trả thù được, mặc dù vậy căn bệnh đó vẫn không thể chữa khỏi nên khi thấy người đàn ông này cô không khỏi tức giận trong giây lát. Hắc Trạch nhìn vào bản vẽ rồi lại nhìn vào Giai Nghi trong lòng thầm nghĩ. Đây là bản lĩnh của người mới sao, cô gái này đúng là đang đùa anh, nếu anh hôm nay không cảm nhận được sát ý của cô gái này có lẽ anh cũng bị lừa rồi, một bản thiết kế xuất sắc không có gì bàn cãi nhưng có những lỗi tưởng như vô tình nhưng là đang cố ý phạm phải. Thật đúng là làm cho người ta tò mò. “ Được tôi sẽ kí hợp đồng với các anh, nhưng tôi có một yêu cầu.” “ Đó là.” Thẩm Thiên nghi hoặc. “ Không gì lớn cả, tôi khá thích phong cách thiết kế của cô ấy, nếu cần bổ xung thêm điều gì thì tôi sẽ trực tiếp liên lạc với cô ấy, nếu các anh đổi nhà thiết kế khác hợp đồng sẽ bị huỷ bỏ.” Hắc Trạch nhìn Giai Nghi không nhanh không chậm nói ra. Lời nói khiến Giai Nghi rùng mình trong giây lát, anh ta thật sự thấy được ánh mắt của mình lúc đó. Hừ, nhưng tôi cũng không phải người dễ đối phó. “ Đây là vinh hạnh của tôi.” Giai Nghi nở nụ cười đáp lại. Chẳng ai để ý đến khuôn mặt vặn vẹo vì bị lãng quên của Trầm Ngư. Cô nhìn Giai Nghi với anh mắt độc ác. Sau khi trở về nhà Giai Nghi thầm than “ A, vậy là kết thù với nữ chính rồi, tiểu thuyết chết tiệt.”