Sáng hôm sau, sau khi Giai Nghi xuống nhà chuẩn bị đi là thì đã thấy Mộc Thiên Kì ngồi chờ cô ở ghế sofa, anh cứ an an tĩnh tĩnh ngồi ở đó, thật đúng là một bức tranh đẹp. Nhưng đột nhiên Mộc Thiên Kì xoay người lại chạm mắt với Giai Nghi thì liền nở nụ cười mê hoặc. Trong giây phút nhìn thấy nụ cười ấy ánh mắt Giai Nghi trầm xuống “ Nhất định là lúc nãy mình bị hoa mắt!” “ Có phải em thấy anh rất đẹp không? Có hay không suy nghĩ lại chuyện gả cho anh?” Thiên Kì không biết liêm sỉ mở miệng nói. GiaI Nghi trong lòng thầm khẳng định lúc nãy chính xác là ảo giác a, “ Ai nha, tiểu Kì Kì hôm nay tìm chị có việc gì đây? Hử?” Giai Nghi cũng trêu chọc lại không kém. “ Anh đến đưa em đi làm. Tiểu Kì Kì gì chứ?” Thiên Kì cũng không chấp nhặt với cô, phải nói là anh đã quen đi. “ Anh không định về nước sao, công ty của em ai quản lí đây? Đó là tiền ăn uống của em đó a! Anh muốn em chết đói sao?” Giai Nghi vừa đi ra cửa vừa nói với Thiên Kì. “ Em còn lo tiền ăn uống sao, tiền một năm em kiếm được đủ để 1 người bình thường sống cả đời đó.” Thiên Kì không tin nổi nhìn Giai Nghi. “ Em còn phải trả tiền cho nhân viên, nếu anh không làm miễn phí em cũng không có tiền để thuê anh đâu? Đích thực em chính là người nghèo đó a.” Giai Nghi nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói. “ Vậy không bằng em gả cho anh, anh phụ trách nuôi em. Anh thấy đây là một mối làm ăn rất có lợi cho em.” “ Em mới 20 thôi.” Giai Nghi không thèm nói thêm, trực tiếp lên xe. Đến công ty, Giai Nghi ngồi vào bàn làm việc, nhớ tới điều kiện của Hắc Trạch hôm qua cô không khỏi rùng mình. Hôm qua không để ý sẽ không thấy gì bất thường, nhưng bây giờ nghĩ lại, nụ cười của anh ta lúc nói ra những lời đó thật quỷ dị. Có lẽ anh ta thấy được ánh mắt mình lúc đó nên sinh ra hứng thú chăng. Vì tính tình của anh ta trong tiểu thuyết đúng là như vậy. Một con người gian xảo như anh ta tốt nhất nên ít tiếp xúc, nếu không chết lúc nào, vì sao chết cũng không biết. Đang suy nghĩ thì tay cô đụng phải thứ gì trong túi áo, khi lấy vật đó ra cô liền mỉm cười. Chắc viên kẹo này là tiểu Kì kì bỏ vào rồi. Vì ngoài anh ra chẳng ai biết được sự trẻ con này của cô cả. Bỏ viên kẹo vào miệng, cô đang cố gắng tận hưởng hương vị thù trưởng phòng báo, cô đến công ty MK , Hắc tổng muốn hiểu rõ hơn về bản thiết kế. Giai Nghi cười lạnh, đúng là đoán không sai mà, con hồ li gian xảo này là đang muốn chỉnh mình.