Mãi đến khi Kiều Diễm xoay người rời khỏi phòng, đôi môi của Diệp Tử dường như vẫn còn đọng lại xúc cảm mềm mại của anh. Cô ngẩn người ở một chỗ, vô thức lấy tay chạm nhẹ vào môi mình, một lúc lâu sau thì mỉm cười rực rỡ. Kiều diễm nấu cháo, rồi tự tay bón từng thìa cho Diệp Tử. Từ đầu tới cuối vẻ mặt của anh đều bình tĩnh thản nhiên, cũng không nói lời nào, dường như không hề khác lúc trước nhưng thật sự vẫn có chỗ nào đó không giống. Đầu của Diệp Tử vẫn còn hơi choáng váng, cô cầm cốc nước nóng uống một ngụm, thỉnh thoảng còn đầu ngẩng nhìn trộm người nào đó. Vừa nãy Kiều Diễm đã tranh thủ đến công ty một chuyến, mang về một đống tài liệu lộn xộn, có lẽ là do buổi chiều anh không đi làm nên bị ứ đọng lại. Anh ngồi lên chiếc ghế xoay mà Diệp tử vẫn thường ngồi, khẽ mím môi, đường nét gò má hiện lên đầy quyến rũ. “Này, người tôi toàn mồ hôi thôi, dính dính khó chịu lắm. Tôi muốn đi tắm!” Diệp Tử thử thăm dò mở miệng. Kiều Diễm cũng không ngẩng đầu lên: “Đi đi!” Diệp Tử nhìn cổ tay băng bó cứng ngắc của mình, lại nhìn cái vòng dù mình bị bệnh cũng không được lấy xuống trên cổ, ỉu xìu: “Nhưng bộ dạng bây giờ của tôi… Rất bất tiện.” “Chú ý một chút là được.” Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt như trước. Diệp Tử lập tức cảm thấy buồn bực: “Kiều Diễm, anh đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Kiều Diễm cuối cùng cũng nhìn cô, đặt tài liệu xuống rồi đứng dậy, giọng điệu và vẻ mặt đều cực kỳ nghiêm túc: “Muốn tôi giúp em không?” Diệp Tử suýt thì sặc nước miếng, hai mắt trợn lên lườm anh. Kiều Diễm nhìn cổ tay còn quấn băng gạc của cô, gật đầu khẳng định, ánh mắt lại hơi có chút né tránh: “Vậy để tôi giúp em!” “Này, chờ chút, chờ chút.” Diệp Tử ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ đùa với anh một chút thôi! Tôi không thấy phiền, không thấy phiền chút nào đâu.” Cô vẫn chưa dám bảo anh cởi cái vòng chó trên cổ mình ra, ai biết được thời kỳ phát bệnh của anh đã hết chưa, chẳng may chọc giận anh xong lại phải đến phòng tắm ngâm nước lạnh nữa thì phải làm sao? Thế là cô liền khoát tay, tự tìm bậc thang cho mình bước xuống: “Chờ tôi hạ sốt rồi tắm một thể vậy.” “Ừm.” Kiều Diễm không có ý kiến gì. Diệp Tử lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh: “Kiều… Kiều Diễm.” Anh ngồi lại chỗ cũ cúi đầu đọc tài liệu, nghe vậy chỉ khẽ lên tiếng: “Hửm?” “Anh…” Diệp Tử sắp xếp lại câu chữ: “Để đây xích trên cổ tôi dài ra một chút được không.” Ngón tay của Kiều Diễm hơi khựng lại: “Không phải đã đủ dài để em vào nhà vệ sinh rồi sao?” Diệp Tử cẩn thận quan sát sắc mặt anh. Tuy lời của Kiều Diễm có ý từ chối nhưng giọng nói và vẻ mặt của anh vẫn rất hờ hững, không hề có chút tức giận. “Ừm, để dài một chút, như vậy thỉnh thoảng tôi có thể ra phòng khách xem ti vi hoặc vào bếp nấu chút đồ.” Cô khẽ mỉm cười, cực kỳ thản nhiên nhìn gò má Kiều Diễm: “Công việc của anh rất bận rộn, không cần sớm tối trở về nấu cơm cho tôi đâu. Dù sao thì tôi cũng rảnh đến phát chán rồi, mấy chuyện này tôi đều có thể tự làm được.” Nói xong những lời này, căn phòng liền im lặng một lúc lâu. Kiều Diễm nhẹ nhàng lật dở tài liệu trong tay, mắt vẫn nhìn chăm chú như lúc trước, vẻ mặt cũng không chút thay đổi. Diệp Tử cho rằng anh không nghe rõ, đang định nhắc lại lần nữa thì anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. “Tôi biết rồi.” “Anh có thể mang tất cả những thứ mà anh thấy nguy hiểm sang phòng mình.” Diệp Tử nhắc nhở anh. Kiều Diễm không mấy hứng thú: “Ừm.” Anh là người nói được làm được. Hôm sau, khi Diệp Tử mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã thấy bữa sáng và một tờ giấy trên bàn, trên đó là nét chữ rồng bay phượng múa. “Đã thay xích mới, buổi trưa không về, tủ lạnh có sẵn nguyên liệu nấu ăn. Còn nữa, người em vẫn còn hơi nóng, đừng quên uống thuốc hạ sốt.” Diệp Tử đọc lại mấy câu này một lần, sau đó cúi đầu, khoé miệng khẽ cong lên