Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 67 : Tiếp xúc thân mật
Dĩ Nhu dọn sạch sẽ chén dĩa, lấy mền đắp cho hai người, sau đó mới tắt tivi và máy vi tính.
Kỳ lạ! Tiếng động trong phòng vừa lắng xuống, cả hai người lập tức tỉnh dậy.
“Em về rồi!”
“Dì Tăng! Mẹ cháu sao rồi ạ?” Đa Đa dụi dụi mắt, mơ màng.
“Ừm!” Tăng Dĩ Nhu quay sang gật đầu với Khúc Mịch một cái, sau đó quay sang Đa Đa nở nụ cười: “Mẹ cháu rất khỏe, sẽ mau xuất viện thôi!”
--- Đối với mình thì qua loa, đối với nhóc con này thì dịu dàng. Khúc Mịch không vui ngồi bật dậy, cầm lấy tấm bản đồ.
Trên đó dĩ nhiên là có một vòng tròn đầy màu sắc, và dĩ nhiên là do Đa Đa làm ra. Anh khẽ nhíu chặt mi.
“Bé chỉ ham chơi …” Người đàn ông này rất chú trọng đến công việc, Dĩ Nhu sợ anh nổi nóng với thằng bé.
“Sao tôi lại không nghĩ tới!” Anh cắt ngang lời Dĩ Nhu, rồi đứng bật dậy, “Viên mãn … Biểu hiện chính là viên mãn, hoàn mỹ! Đúng … Hung thủ nhất định sẽ có kế hoạch này!”
Anh không để ý Tăng Dĩ Nhu, lẩm bẩm vài câu, sau đó lấy điện thoại di động: “Lục Ly tôi lập tức về đội mở họp. Mọi người đừng tan ca!” Nói xong quay đầu bỏ đi.
Có ý gì??? Dĩ Nhu mơ mơ hồ hồ … nhưng bây giờ nhiệm vụ của cô là chăm sóc cậu bé chín tuổi, và cô không có bất cứ kinh nghiệm gì, đối phó thế nào đây?!!
“Dì Tăng! Thường ngày tám giờ tối mẹ sẽ giúp cháu tắm rửa, sau đó lên giường kể chuyện cổ tích trước khi ngủ. Cháu ngủ một mình nhưng khi ba tăng ca, mẹ thì sợ tối …” Vẻ mặt cậu bé rất nghiêm túc, đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn Dĩ Nhu.
“Dì biết rồi!” Tăng Dĩ Nhu nở nụ cười, “Dì Tăng cũng sợ tối, nên hôm nay cháu ngủ với dì được không!”
“Dạ! Được!” Đa Đa nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh, trông rất đáng yêu.
Dĩ Nhu cho cậu bé coi nửa tiếng tivi, rồi tắt tivi: “Trẻ em không nên xem tivi lâu quá! Sẽ bị hư mắt!”
“Mẹ cháu cũng nói như vậy!” Đa Đa cho hai tay ra phía sau, tựa lưng vào thành ghế, cảm thán: “Vẫn là đàn ông thoải mái nhất, ba và chú Khúc không có nói như vậy!”
“Nhóc con!” Tăng Dĩ Nhu xoa xoa đầu cậu bé.
Đa Đa mở ba lô, lấy tập vẽ và cọ màu.
Dĩ Nhu đến gần, Đa Đa vẽ rất đẹp nên cô lên tiếng khen ngợi.
“Giáo viên dạy vẽ của cháu vẽ đẹp hơn nhiều, đặc biệt có thể vẽ được trên cơ thể người. Cháu nghe cô giáo kể với mọi người đã từng mở một cuộc triển lãm ở nước ngoài!” Ngữ khí của Đa Đa tràn ngập sự ước ao và kính nể, nhìn dáng vẻ cậu bé rất thích giáo viên dạy vẽ của mình, ắt hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Tám giờ. Dĩ Nhu đưa cậu bé đi tắm, Đa Đa nhất định không chịu cởi quần lót. Vậy thì mặc luôn, đứa bé chỉ mấy tuổi đầu nhưng lại biết phân biệt nam nữ Dĩ Nhu cảm thấy buồn cười.
“Tự lau khô và thay áo ngủ. Dì quay đầu lại, khẳng định sẽ không nhìn lén!”
Đa Đa tự mặc quần áo, sau đó lên giường chờ Dĩ Nhu.
Cô tìm nửa ngày không thấy có quyển truyện cổ tích nào trong nhà, không còn cách nào khác lấy điện thoại di động đọc online.
Đa Đa ban ngày bị dọa sợ nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Dĩ Nhu bấy giờ mới đi tắm, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa. Xong việc cũng đã gần mười giờ.
Cô là người quen ngủ một mình, bất thình lình có thêm một cậu bạn nhỏ nên chưa quen.
Trẻ em ngủ hay quay nghiêng quay ngả, sau đó chui tọt vào lòng Tăng Dĩ Nhu.
Khó khăn lắm Dĩ Nhu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đột nhiên có tiếng mở cửa, Dĩ Nhu vốn ngủ không say nên ngay lập tức tỉnh lại.
--- Không lẽ là trộm? Phải làm sao đây?
Liếc nhìn Đa Đa đã ngủ say sưa, cô rón rén xuống giường. Cô siết chặt di động, với chiếc vợt tennis đằng sau cánh cửa.
Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa thật kỹ. Dựa vào ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cô trông thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn đi về phía phòng khách.
Đúng là trộm! Cô bước đến gần, vung cây vợt tennis xuống.
Cô vốn dĩ là nhắm vào đầu người đàn ông, ai ngờ anh ta nghiêng đầu, lập tức xoay người, nắm lấy tay Dĩ Nhu.
Dĩ Nhu lảo đảo, thân người té về phía trước.
Anh ôm lấy eo Dĩ Nhu, áp sát.
“Á!!!! Dê xồm ….” Cô chưa kịp la thì bàn tay to lớn đã bịt chặt miệng cô.
“Đừng la! Là tôi!” Thanh âm quen thuộc vang lên, mùi thuốc lá thoang thoảng, Dĩ Nhu choáng váng.
Tách!
Đèn điện bật sáng. Dĩ Nhu chói mắt, chớp chớp vài lần mới nhìn rõ người trước mặt.
“Tại sao là anh?” Cô khẽ kinh ngạc.
Gương mặt Khúc Mịch đầy vẻ mệt mỏi: “Không phải là tôi thì là ai?”
“Sao anh vào được?” Dĩ Nhu đầy nghi ngờ … Không phải anh cậy cửa như mấy tên trộm ấy chứ.
“Có phải chúng ta nên đứng dậy nói chuyện không?” Anh nhìn một người đang nửa nằm trong lồng ngực mình, đôi mắt tràn ý cười.
Bây giờ Dĩ Nhu mới phát hiện tư thế của mình … ‘cực kỳ ám muội’, vội đứng lên, lùi về sau hai bước.
“Sao anh vào được?” Cô hỏi lại, nhìn qua cánh cửa đóng chặt … Hình như không làm gì xấu.
Khúc Mịch lắc lắc chìa khóa trong tay, “Dùng nó!”
“Chìa khóa nhà tôi!” Dĩ Nhu nghiêng đầu nhìn chỗ móc treo chìa khóa, chìa khóa nhà vẫn yên vị nơi đó … Vậy còn cái trên tay anh???
“Lúc đưa Đa Đa xuống mua kem, thấy bên cạnh có cửa hàng làm khóa, nên tôi đánh thêm một cái, ra vào dễ dàng hơn.” Ngữ khí của anh rất tự nhiên, ra vẻ đây là một chuyện rất bình thường: “Tôi vào tắm trước, lát nữa nói chuyện!”
Dứt lời anh tiến vào phòng ngủ, lấy bộ đồ dùng cá nhân mua lúc trưa, đi vào phòng tắm.
Đây là ý gì? Dĩ Ngu ngơ ngác nhìn Khúc Mịch vào nhà tắm, nghe loáng thoáng tiếng nước chảy, không còn cách nào khác đành nhịn xuống.
Anh là ai vậy? Tự động đánh một chìa khóa nhà người khác, nửa điểm thì mở khóa vào nhà. Hoàn toàn coi đây là nhà mình … còn Dĩ Nhu tự nhiên biến thành khách mời.
Dĩ Nhu biết được tính anh kỳ quái nhưng chỉ không ngờ … nó kỳ lạ đến mức độ thiếu thuyết phục thế này. Tại sao anh không hề suy nghĩ đến người ngoài nhìn vào sẽ ra sao, cứ tự động muốn vào là vào.
Không được! Bọn họ cần phải nói chuyện cho rõ.
Dĩ Nhu ngồi trên ghế sofa chờ Khúc Mịch tắm xong.
Một lát sau thấy anh mặc áo ngủ mua trong siêu thị lúc trưa, trên đầu quấn chiếc khăn lông stitch màu xanh lam. Phải chăng, phía trong áo ngủ chính là chiếc quần lót cotton trắng, Dĩ Nhu vội quay phắt mặt đi.
“Cầm điện thoại di động để gặp nguy sẽ báo cảnh sát?” Anh đi đến trông thấy Dĩ Nhu vẫn cầm điện thoại trong tay, anh cầm lấy chạm chạm mấy cái, “Tôi chính là cảnh sát, sau này nếu gặp nguy hiểm em cứ ấn nút số một là được.”
Sau đó anh đặt di động lên bàn trà.
“À! Đúng rồi máy vi tính của em đã lâu không kiểm tra, phần mềm diệt virus đã lỗi thời, tôi đã cập nhật giúp em, bây giờ tốc độ truy cập tăng lên rất nhiều. Bên trong cũng có nhiều file rác và mấy cái game vớ vẩn, tôi xóa giúp em rồi. Mặt khác, tôi đã cài mật mã cho máy tính em, là tên đầy đủ của tôi. Bảo vệ những thông tin cá nhân là rất quan trọng, không cần cám ơn tôi.”
Anh mới tiếp xúc máy vi tính vài ngày? Đã ‘chuyên nghiệp’ đến mức đó rồi sao. Chiếm điện thoại di động, máy vi tính, nhà … Cuối cùng là anh muốn làm cái gì?
“Chúng ta nói chuyện!” Dĩ Nhu nghiêm túc lên tiếng.
Khúc Mịch liếc nhìn đồng hồ, rồi nói: “Nếu là việc rất quan trọng thì nói ngay; tuy nhiên, tôi hơi mệt một chút, chỉ còn bốn tiếng nữa trời sẽ sáng rồi!”
Dĩ Nhu nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, không còn cách nào khác để cho anh đi ngủ trước. Anh đã mặc áo ngủ, đâu thể nửa đêm nửa hôm đuổi anh ra khỏi nhà. Quên đi! Có chuyện gì ngày mai nói sau.
Sáng hôm sau, khi thức giấc Dĩ Nhu không nhìn thấy bóng dáng Khúc Mịch. Chắc là đã đi làm.
Khả năng vụ án đã có tiến triển, nếu không hôm qua anh cũng không tăng ca đến tận khuya.
Rốt cục đã phát hiện ra được chuyện gì? Dĩ Nhu hơi tò mò.
Đúng thời điểm này, Khúc Mịch đang nghe cấp dưới báo cáo, nghe thấy không có phát hiện, anh lên tiếng: “Hung thủ là người có trình độ học vấn cao, IQ cao, hắn lập nên một kế hoạch rất chu đáo, hiện tại mỗi một bước đi đều nằm trong sự khống chế của hắn. Theo như phân tích của tôi, bây giờ bước tiếp theo của hắn chính là quăng thi, hơn nữa bằng phương thức mà chúng ta không thể nào đoán trước được. Chúng ta bắt buộc phải tìm ra được địa điểm hắn sẽ quăng thi, ở đó ‘ôm cây đợi thỏ’, bắt hắn phải hiện hình!
Lệnh cho mọi người luân phiên thay ca, lấy khách sạn Duyệt Lai làm tâm, trong bán kính một kilomet, theo hình tròn, tiến hành bài tra. Không loại trừ nhà hàng lẩu, tiệm bán quần áo, và nhà ga phía Đông, nơi đã phát hiện ra nội tạng.”
Tối hôm qua, Khúc Mịch vốn dĩ đang nghiên cứu bản đồ tỉnh Nam Giang, đánh dấu từng vị trí phát hiện ra nội tạng và thi thể của Đường Ninh. Không ngờ Đa Đa trông thấy, lợi dụng lúc anh ngủ thiếp đi, lấy bút màu nối chúng lại vừa vặn là nửa hình tròn.
Điều này đã cho Khúc Mịch một gợi ý lớn, anh mạnh dạn đưa ra một giải thiết. Hung thủ là một người mắc bệnh tâm lý, thích những gì viên mãn. Vì vậy, khi hắn bắt gặp Đường Ninh ở khách sạn Diệp Lai, sẽ lấy đó làm tâm, rồi vẽ một vòng tròn. Nếu như Khúc Mịch đoán không sai, khả năng bộ thi thể tiếp theo sẽ nằm trong nửa vòng tròn còn lại!
Do vậy, anh cùng thuộc cấp đi tuần tra, xin sự trợ giúp của cảnh sát khu vực tiến hành tăng cường phiên trực. Đội hình sự cảnh lực không nhiều, mọi người luân phiên chia nhau thành hai tổ, Khúc Mịch ở đó đến hai giờ sáng mới quay về, sáng sớm hôm nay đã quay trở lại.
“Đội trưởng Khúc! Theo như vụ án trước, hung thủ khả năng sẽ chọn quăng thi vào buổi tối. Anh nghỉ ngơi một chút đi, có việc tôi sẽ gọi cho anh!” Từ khi phát sinh vụ án người nội tạng, Khúc Mịch mấy đêm không ngủ. Có lúc tất cả các cảnh viên trong đội đều đã tan ca, chỉ còn một mình anh ở lại nghiên cứu vụ án. Trước mắt nhìn anh tròng mắt đỏ au, nên khuyên anh chú ý thân thể.
“Tờ báo và một tách trà!” Khúc Mịch ngồi xuống vị trí, Lục Ly thấy thế không còn cách nào khác phải đi làm.
Trước đây chuyện trà nước là Kha Mẫn đảm trách, bây giờ cô nhập viện, mọi người mới thấu hiểu sự tồn tại của cô ta thật sự rất quan trọng.
Đội hình sự đều phải dầm mưa dãi nắng, ra ngoài tra án, thăm dò; còn việc chăm sóc, trà nước, bên trong dù gì cũng cần phải có một người phụ nữ.
Khúc Mịch tựa vào ghế, vừa uống trà, vừa đọc báo.
Đột nhiên ánh mắt của anh rơi vào một góc báo: “Lục Ly, đây không phải tờ báo hôm nay!”
“Đúng! Báo hôm nay không hiểu sao vẫn chưa đưa, hoặc là có phòng khác lấy về đọc. Đội trưởng Khúc, nếu anh cần, tôi xuống phòng bảo vệ, ở đó chắc sẽ có!” Lục Ly biết Khúc Mịch có thói quen đọc báo mỗi ngày. Rõ ràng trên internet tin gì cũng có, chỉ có mình anh vẫn còn thích đọc báo, yêu thích cách đọc ‘lạc hậu’ này.
“Không!” Khúc Mịch la lên, “Anh qua đây nhìn coi!”
Lục Ly vội chạy qua, theo hướng ngón tay Khúc Mịch. Ở góc nhỏ của tờ báo có một tin tức, không mấy nổi bật..
--- ‘Tượng sáp ma quái’ chỉ còn ba ngày cuối, giá vé giảm thêm ba mươi phần trăm, mau chóng đặt mua! Địa chỉ: Số 58 phố Đại Tây. Điện thoại: xxxxxxx”
Số 58 phố Đại Tây? Lục Ly chau mày: “Địa chỉ này cũng nằm trên hình cung tròn. Đội trưởng Khúc, ý của anh là …”
“Mau chạy đi xem một chút!” Khúc Mịch vừa rồi tinh thần vẫn còn khá uể oải, bây giờ đã nhanh chân đứng dậy, ra ngoài.
Anh vừa đi vừa gọi điện thoại: “Bác sĩ Tăng, bây giờ em đang ở đâu?”
“Được! Lập tức đến số 58 phố Đại Tây nơi đó có một buổi triễn làm Tượng sáp ma quái!” Dứt lời anh cúp điện thoại.
Dĩ Nhu nhìn chằm chằm vào di động, ngơ ngác, ý gì?
Kha Mẫn nằm trên giường bệnh, nghe được rõ rõ ràng ràng, cười cười: “Đa Đa ở với chị được, sáng nay anh rể sẽ về. Dĩ Nhu mau qua đó, đừng để Đội trưởng Khúc chờ lâu.
Có điều … Đội trưởng Khúc thật đặc biệt. Người ta hẹn bạn gái đi xem phim, dạo công viên, chèo thuyền, còn anh ấy lại mời em đi xem mấy chương trình cảm giác mạnh. Nói đi nói lại, Đội trưởng Khúc đã tính toán hết rồi, đến khi em quá sợ hãi sẽ nhảy vào trong lòng anh ấy!”
Kha Mẫn rõ ràng tâm tình tốt hơn rất nhiều, sáng sớm hôm nay cô ta nhận được điện thoại của Triệu Xuyên, không biết hai người đã nói gì với nhau.
“Chị Kha Mẫn! Tôi và Đội trưởng Khúc thật sự không phải quan hệ yêu đương!” Dĩ Nhu giải thích thêm một lần.
Kha Mẫn trông bộ dạng nghiêm túc của cô, đoán là cô không nói dối, nên lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy được? Ngày hôm qua chính Đội trưởng Khúc gọi cho em, kêu em đến bệnh viện chăm sóc chị, còn nói là bạn gái mình. Đa Đa cũng kể Đội trưởng Khúc ở nhà em, ngay cả đứa bé cũng nhận ra được hai người là một cặp … Không đúng sao?”
Hiểu lầm quá lớn! Nhưng mà … Tại sao Khúc Mịch lại nói cô là bạn gái anh? Còn bản thân cô là người trong cuộc thì không biết?
Không được! Lát nữa gặp anh phải nói chuyện thật rõ ràng, không để hiểu lầm này càng lúc càng lớn.
Dĩ Nhu rời bệnh viện, vội vàng đón xe đến phố Đại Tây. Đến khi tìm được số 58 đã trông thấy Khúc Mịch đứng ở rìa đường, ngoắc ngoắc tay với cô.
“Đội trưởng Khúc! Mong anh nói chuyện luôn luôn chú ý dùng ngôn ngữ cho thật chính xác!” Dĩ Nhu nghiêm mặt, “Tuy rằng anh ở nhà tôi ba đêm, và tôi cũng ở nhà anh một đêm, nhưng điều đó không chứng minh được chúng ta đang yêu đương!”
Khúc Mịch thấy bộ dáng cô hùng hùng hổ hổ truy vấn, anh từ tốn lên tiếng: “Bác sĩ Tăng, con người tôi rất bảo thủ, không tùy tiện, cũng không phải là người vô trách nhiệm. Tôi đã thận trọng cân nhắc mới qua đêm nhà em, và tôi nghĩ em cũng sẽ như thế chứ?!!”
“Lời này của anh có ý gì? Ai tùy tùy tiện tiện qua đêm nhà đàn ông? Tôi …” Dĩ Nhu giận đến mức đỏ lựng, vừa định tiếp tục làm cho ra lẽ thì liếc thấy Lục Ly đang trợn mắt, há mồm đứng cách đó không xa.
Lục Ly nhìn hai người bọn họ, lúng túng ho khan vài tiếng, tay khoát khoát vào bên trong: “Đội trưởng Khúc, bác sĩ Tăng, chúng ta vào được chưa?”
“Vào!” Khúc Mịch cúi đầu, nói thầm bên tai Tăng Dĩ Nhu, “Chuyện của chúng ta về nhà nói tiếp, bây giờ phải tra án!” Nói xong, xoải những bước dài lên lầu.
Giọng của anh không nhỏ và Lục Ly nghe rất rõ ràng.
Dĩ Nhu càng thêm ngơ ngác, phá án, phá án gì? Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô đưa mắt nhìn Lục Ly đầy mơ hồ.
Lục Ly vội vàng giải thích: “Lầu hai của tòa nhà này có buổi triển lãm ‘Tượng sáp ma quái’. Đội trưởng Khúc nghi là hung thủ sẽ để thi thể ở trong đó, nên cố tình gọi cô đến coi thử!”
Nghe đến có tử thi, Dĩ Nhu bỗng chốc tỉnh táo hẳn. Một khi đã dính đến công việc, cô sẽ dốc toàn lực tập trung.
Cô ngẩng đầu nhìn ngôi nhà lầu cũ kỹ, bên ngoài khá cũ nát, bề mặt tường loang lổ, giấy dán tường rách lổ chổ. Tòa nhà chỉ có hai tầng, cầu thang gỗ ở bên ngoài, khi bước lên phát ra những tiếng ‘kẽo cà kẽo kẹt’.
Một nơi thế này, nếu như đêm xuống thì quả thật mang đầy không khí kinh dị, người tổ chức ắt hẳn rất biết cách tìm được địa điểm.
Một người đàn ông mặc bộ đồ trắng đứng trước cửa lầu một, kiểm tra vé của ba người, rồi cho bọn họ vào.
Bước vào trong, không có ánh sáng, phải mất mấy giấy Dĩ Nhu mới có thể thích ứng. Trước mắt là con đường tối sì sì, hai bên có vài ngọn đèn loe loét, ánh đèn xanh thăm thẳm, bên tai là âm thanh quỉ dị, lâu lâu còn có một cơn gió lạnh thổi ngang qua gáy, rất đáng sợ.
Khúc Mịch đi đầu, Lục Ly đi sau cùng, Dĩ Nhu kẹp ở giữa. Con đường nối không quá dài. Khúc Mịch đi chầm chậm quan sát hai bên, Dĩ Nhu và Lục Ly bên cạnh cũng thận trọng hơn.
Một lát sau, ba người đối diện nhau, lắc đầu một cái, rồi tiếp tục hướng về phía trước.
Phía trước dựng bối cảnh ‘Mười tám tầng địa ngục’, Diêm Vương ngồi ngay ngắn ở giữa, bên cạnh là phán quan. Phía dưới là mấy tiểu quỷ đang nhe răng trợn mắt đứng vây quanh một cái chảo, trong chảo là một người đàn ông mặt mày dữ tợn, đau đớn kêu cứu.
Đối diện có một tiểu quỷ đang rút lưỡi một người phụ nữ tóc dài, còn có lột da, quất roi …
Ba người tỉ mỉ kiểm tra, chưa xong đã nghe thấy tiếng người gào thét.
Trong căn nhà ma này có người gào rú cũng bình thường, nhưng thanh âm đó cực kỳ thê thảm, tựa như được chứng kiến cảnh tượng rất kinh khủng.
“Xảy ra chuyện rồi!” Khúc Mịch là người phản ứng đầu tiên, chạy hướng về phía phát ra âm thanh, Tăng Dĩ Nhu và Khúc Mịch đi theo sau.
Bọn họ theo đường thoát khỏi ‘Địa ngục’, theo con đường nối được vài bước, xoay người trông thấy hai chàng thanh niên rít gào.
“Á! Có ma! Có ma! Cứu mạng … a … a … a!”
“Đừng sợ! Chúng tôi là cảnh sát!” Khúc Mịch cao giọng: “Các cậu phát hiện gì?”
“Ma! Bên kia có ma!” Nghe thấy là cảnh sát, cậu thanh niên lớn hơn, trấn định một chút rồi trả lời.
Anh ta lấy tay chỉ về bên trái, không dám quay đầu nhìn.
Khúc Mịch bước đến hai bước, chỉ trông thấy một cô gái mặc áo cổ trang màu trắng ngồi trên nền đất, trước mặt là bàn trà. Trong tay cô ta cầm cành liễu, gương mặt dính đầy bùn, trên bàn có mấy hình nặn be bé bằng đất, ắt hẳn đây là hình tượng Nữ Oa trong truyền thuyết.
Anh quan sát cẩn thận, đưa tay chạm một cái, quay đầu nói với Lục Ly và Dĩ Nhu: “Gọi mọi người đến, phát hiện tử thi nữ!”
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
16 chương
114 chương
72 chương
40 chương
77 chương
254 chương