“Bộp...bộp” Tiếng vỗ tay đơn độc vang lên trong quảng trường, khác hẳn với tiếng vỗ tay dành cho thí sinh trước...Khỏi cần nói cũng biết ai là người can đảm làm cái việc không ai thèm làm này : Nhị phu nhân... Muốn biết vì sao ư, mời chư vị cùng xem suy nghĩ của những người sau : Phong Luân tướng quân ngao ngán nhìn nhi nữ của mình, rồi lại chán nản nhìn nhị nương tử. Bây giờ hắn nguyện có một cái lỗ để chui xuống cho đỡ xấu hổ...Tại sao tài đàn của nhi nữ hắn lại có thể kém đến vậy...kém đến nỗi mà một vị tướng quân ác chiến trên sa trường như hắn cũng phải nổi da gà....Ớn lạnh.... Đại phu nhân lấy khen tay che miệng tủm tỉm cười..Trời ạ, tài đánh đàn bằng này cũng gọi là nữ nhân sao ?..Đến một tiểu oa nhi 5 tuổi còn đánh hay hơn... Phong Lữ lơ đãng, nàng vẫn mải mê chăm chú nhìn vào cảnh cổng nên không để ý đến, nàng chỉ thắc mắc một điều là tại sao không khí lại im lặng thế... Thái Hậu nhăn mặt, lỗ tai hơi ngứa ngứa nhưng vì hình tượng uy nghiêm nên không dám gãi....Nếu so sánh vị tiểu thư này với con gái của bà : Phiến An thì cũng một 9 một 10...Tiếng đàn này thật sự làm người ta run rẩy.... Phiến An công chúa thì do không chịu nổi âm thanh làm bủn rủn chân tay người ta kia, nên đã lăn ra bàn ngủ..May thay trước mặt các vị vương tôn quý tộc đều có một tấm màn che mỏng nên không ai để ý đến nàng..... Lưu Vũ Thần sau một hồi dạo chơi với đám mây cuối cùng đã quay trở về thực tại..Nhưng hắn lại tí nữa phụt ra chén rượu mới uống vì tiếng đàn của Phong Nguyệt....Trời ạ, nữ nhân đây sao ?.. Tứ vương gia Lưu Vũ Hàn mặt lạnh băng không một biểu cảm..Người ngoài nhìn vào cảm thấy khâm phục trước sức chịu đựng của hắn...Nhưng đâu có ai biết rằng hắn đã nhét sẵn bông vào lỗ tai.... ....Tổng kết một câu...tiếng đàn của Phong Nguyệt quả thật.. rất...khó tìm.... “Tưng” Phong Nguyệt kết thúc phần thi của mình...Nàng ta hồ hởi quay sang nhìn mẫu thân, thấy được nụ cười tươi như hoa của mẫu thân, trong lòng mừng thầm rằng chắc là mình thành công lắm đây....Nhưng sao không thấy ai vỗ tay ? Cả một quảng trường im phăng phắc.... Tên thái giảm trẻ tuổi vuốt mồ hôi lạnh, cô nương kia thật đáng sợ, chắc có thể dùng tiếng đàn ghê rợn đó để ép chết người ta mất. Hắn vội vàng tra tìm tên người tiếp theo.... “Đại tiểu thư của gia tộc họ Phong – Phong Lữ bước lên dự thi”. “Đến con rồi đấy Lữ nhi” Đại phu nhân chạm nhẹ vào cánh tay Phong Lữ. Phong Lữ giật mình quay sang..Đã đến nàng rồi sao...Nhưng Diệp nhi còn chưa đến mà.. Nghĩ ngợi đôi chút, Phong Lữ chậm rãi đứng lên, tiến đến giữa quảng trường rộng rãi..Nàng nhún chào các bậc vương tôn quý tộc cùng quan đại thần rồi bỗng nhiên vỗ tay 3 tiếng.. “Bốp....bốp..bốp” Mọi người xung quanh đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì cánh cổng Hoàng cung bất ngờ bật mở.... Một đám gia nô khệ nệ bê một thứ đồ vật to lớn vào giữa quảng trường . Đồ vật này là sự kết hợp của sắc đen sang trọng và màu trắng thuần khiết...Vâng, đó chính là cây đàn dương cầm mà Bất Diệp đã trao cho Phong Lữ... Phong Lữ sẽ thể hiện một bản nhạc đặc sắc bằng chiếc đàn piano này.... Phong Luân tướng quân khó hiểu nhìn nương tử ngồi bên cạnh mình,ông nhíu nhíu mày, tỏ ý muốn hỏi Phong Lữ đang định làm gì thế kia.. Thấy Đại phu nhân mỉm cười, trong lòng ông cũng bớt lo đi phần nào, nếp nhăn trên mặt có phần giãn ra... Nhị phu nhân bên cạnh cũng nhíu mày khó hiểu...Cái vật kì lạ kia là gì .... Không chỉ có hai người trên , mà toàn bộ người trong quảng trường hiện giờ đang thắc mắc về cái vật được gọi là thứ kì lạ kia? Phong Lữ chần chừ ngồi xuống....Nếu Diệp nhi không đến kịp thì nàng đành phải diễn tấu một mình vậy .... Thế nhưng ngay khi Phong Lữ vừa định đặt tay lên phím đàn...nàng lại nghe thấy có tiếng bước chân đến gần phía sau mình....nàng vui mừng quay lại ...Quả nhiên, là muội muội của nàng , Diệp nhi...