Tại quảng trường trước cổng Hoàng cung... Những chiếc đèn lồng đẹp mắt được thắp lên khiến cả một góc trời bỗng bừng sáng...Ánh sáng từ đó tỏa ra ấm áp vô cùng.... Trong nơi tuyển chọn, các phần dự thi do những vị thiên kim tiểu thư trình bày vẫn diễn ra đều đặn. Chớp mắt đã quá nửa số người dự thi... Các tiết mục được trình bày chủ yếu thiên về cầm, thi, họa...Một số lác đác biểu diễn các điệu múa nghệ thuật hoặc ca hát...Xem chừng rất đa dạng phong phú.... “Mẫu thân, ngươi nhìn xem Diệp nhi đã đến chưa ?” Phong Lữ lo lắng sốt ruột, nàng quay sang hỏi Đại phu nhân...Tại sao đã gần hai canh giờ rồi mà vẫn không thấy muội muội nàng đâu...Chẳng lẽ..trên đường đi đã xảy ra chuyện gì ? Đại phu nhân đảo mắt qua toàn quảng trường, không phát hiện thấy thân ảnh của Bất Diệp đâu. Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Phong Lữ, ôn tồn nói : “Con đừng lo lắng, Diệp nhi sẽ đến ngay thôi”... Phong Lữ im lặng, ánh mắt nàng chăm chú dõi theo nơi cổng vào...Rõ ràng nàng đã đưa cho Diệp nhi thẻ bài để vào trong này, sao giờ muội ấy vẫn chưa đến... “...Bốp...bốp...” Tiếng vỗ tay bỗng nhiên vang rộ cả một góc quảng trường. Âm thanh này phát ra bởi sự phấn khích đến từ gia tộc họ Đỗ. Cũng là gia tộc của tể tướng đương triều Đỗ Tấn... Người vừa mới kết thúc phần biểu diễn xuất sắc bằng Nguyệt cầm chính là nhi nữ của tể tướng – Đỗ Doanh...Người được mệnh danh là kì phùng địch thủ của đệ nhất tài nữ Phong Lữ. “ Khá lắm..” Thái Hậu thầm mỉm cười...Bà gõ nhẹ tay vào mặt bàn tạo thành nhịp nhỏ...ra chiều rất đắc ý... Phiến An công chúa có vẻ bực bội...Nàng không thích những nữ tử yểu điểu thục nữ như vậy..Suốt ngày học cầm kì thi họa, ngán đến tận cổ.... Hoàng thượng Lưu Vũ Thần mặt không hề có biểu cảm...Tâm trí hắn còn đang dạo chơi cùng đám mây... Tứ vương gia Lưu Vũ Hàn thờ ơ chống cằm. Ánh mắt hắn còn chẳng buồn liếc qua lấy một lần...À không, đúng là có liếc nhưng cũng là quay mặt đi ngay...Hắn không thể chịu nổi cảnh mấy con giun cứ uốn éo trước mắt...Vương phi ư, hừ, dẫu có là ai thì sau khi lấy về hắn cũng một bước quăng người đó vào biệt viện...cho sống trọn đời trọn kiếp với bức tường....mãi mãi không thấy ánh mặt trời.... “ Nhị tiểu thư của gia tộc họ Phong – Phong Nguyệt bước lên dự thi” Một tên thái giám cầm tờ giấy dài dằng dặc khản cổ gào.... “Đến rồi” Nhị phu nhân quay sang mừng rỡ nói với Phong Nguyệt. Phong Nguyệt chậm rãi ôm cây đàn tì bà bước lên với dáng vẻ e thẹn không nói lên lời. Nàng ta cố gắng dùng ánh mắt nhu tình nhất có thể để nhìn về phía Vũ Hàn...Đáng tiếc cái dáng vẻ lẳng lơ thấy rõ kia đã phá tan hào cảm mà ánh mắt tạo ra ...Trông thật lố bịch... “Hừm....” Thái Hậu thở dài nhẹ...Người con gái này ánh mắt không đoan chính, nét mặt có chút tà ác... Phiến An công chúa ngồi bên cạnh thật muốn tìm một chỗ nào đó để ngủ..Nàng vừa ngáp vừa nghe Phong Nguyệt gảy đàn....Nghe cái tiếng này đến nỗi lỗ tai sắp hỏng rồi.... Cách một đoạn trước cổng Hoàng cung... “Tiểu thư...ngươi thật sự đi được chứ....không vấn đề gì chứ ?” Nhu nhi thanh âm lo lắng bội phần, cô bé cẩn thận quàng cánh tay Bất Diệp lên vai mình, dìu nàng đi rất chậm rãi... “Ta không sao...em không cần lo lắng..” Bất Diệp thanh âm yếu ớt đáp lại...Đôi môi nàng không còn là màu hồng thắm nữa mà trở nên tái nhợt đi...Rõ ràng, vết thương trên vai đã ảnh hưởng không ít đến thân thể Bất Diệp... Ở hiện đại, dù đã gặp bao thương tích trong quá trình luyện tập võ nghệ nhưng nàng cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đâm thế này....Nàng không phải là sát thủ a...Nàng chỉ biết võ thôi.... Những giọt mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống trán Bất Diệp.... Nhu nhi trong lòng thập phần lo lắng...Nhìn thấy biểu hiện của tiểu thư , cô bé biết chắc là rất đau...Tại sao tiểu thư lại phải chịu đựng như thế... “Đây rồi” Bất Diệp khó nhọc nói.... Trước mắt nàng là cánh cổng dẫn vào nơi tuyển phi. Được bao trùm bởi một màu đỏ rực, hoàng cung trông thật uy nghiêm, lộng lẫy, không hổ danh là nơi ngự trị của hoàng đế. Nhu nhi dìu Bất Diệp đến trước cánh cửa... “Đứng lại...Các ngươi là ai ?” Thấy Bất Diệp cùng Nhu nhi bước tới, tên lính canh cổng giơ giáo mác ra chặn nàng lại. “...Ta có việc cần làm bên trong..tránh ra..” Bất Diệp thở nhẹ, nàng khẽ nói... “..Hỗn láo...ngươi là ai...có biết đây là nơi nào không ?” Tên lính canh cổng hách dịch, đôi lông mày hắn nhướng lên.. “Hừ...” Bất Diệp liếc mắt sắc lạnh. Tay nàng rút từ trong túi áo ra một chiếc thẻ bài bằng ngọc thạch, trên đó có khắc một chữ “Phong” rất đẹp mắt. Tên lính bĩu môi đón lấy thẻ bài, vừa nhìn thấy chữ “Phong” đã giật mình sợ hãi, vội vàng quỳ xuống : “Xin cô nương tha tội...tiểu nhân có mắt như mù...” Trời ạ, sao đây lại là người của Phong tướng quân cơ chứ...Giờ này mọi người đã vào hết cả rồi cơ mà.. “Đi thôi” Bất Diệp không thèm để ý đến tên lính, một tay vẫn quàng trên vai Nhu nhi, tay kia chậm rãi rút từ trong túi áo ra một chiếc sáo ngọc rất đẹp mắt, chỉ cần nhìn màu sắc cũng biết là hàng thượng thừa... Ánh mắt nàng lóe sáng.....