Tin Bất Diệp mất tích nhanh chóng được truyền vào tai nhóm người Giai Ngân. Dù sâu trong lòng tứ đại hộ pháp không muốn bị chủ tử trách phạt, nhưng dù sao cũng là do họ đã sơ suất, không thể không về nhận lỗi. Giai Ngân vừa nghe xong đã quay phắt người lại, cả giận nói : “Mất tích ? Rốt cuộc các ngươi đã làm gì ? ” Nàng không hài lòng nhìn bốn hộ pháp, đầu mày thanh tú nhíu chặt lại, các khớp xương tay kêu lên răng rắc, đôi đồng tử huyết ngọc lóe lên những tia sáng yêu dị, thoạt nhìn qua có vẻ vô cùng nguy hiểm. Những người quen thuộc vẻ mặt này của nàng đều biết, lúc này nàng thật sự vô cùng tức giận. Khí tức sát phạt tỏa ra từ thân thể Giai Ngân bùng phát mạnh mẽ, mang theo một hơi thở tử vong chết chóc, lập tức khiến cho bốn người trước mặt run rẩy sợ hãi. Ngay cả mấy người Lăng Tâm, tuy võ công cường đại nhưng cũng phải rùng mình một cái. Giai Ngân tuy là thủ lĩnh của Cửu Liên Hỏa hội, nhưng nàng thật ra lại rất ít khi hỏi đến chính sự của hội. Toàn bộ mọi chuyện đều là do Song Như và bốn người còn lại điều hành. Tùy vào thù lao và mục tiêu, Giai Ngân mới phụ trách những ủy thác ám sát cấp hoàng kim. Nhưng dẫu vậy, quyền lực cũng như sự ảnh hưởng của nàng trong Hội, không phải bốn người kia có thể so sánh được. “…Chủ tử tha tội…Mặc dù thuộc hạ đã cố gắng giấu kín hành tung của mình, nhưng không ngờ vẫn bị vị cô nương kia phát hiện ra…Là do thuộc hạ năng lực kém cỏi.. Xin chủ tử trách phạt...” Một hộ pháp có vẻ như là thủ lĩnh của bốn người lập tức quỳ xuống, nàng vội vàng run rẩy bẩm báo, ba người còn lại cũng đồng loạt quỳ theo. Lăng Tâm đứng bên cạnh yên lặng quan sát nét mặt bốn người, suy nghĩ đôi lát, nàng khẽ nói : “Lý do ?” Bốn người này gia nhập Cửu Liên Hỏa hội đã lâu, một người trong số đó lại là do chính Lăng Tâm dẫn vào, tác phong làm việc của họ ra sao, nàng đương nhiên là người biết rõ nhất. Sát thủ của Cửu Liên Hỏa hội, một khi đã nhận được mệnh lệnh, dù chết cũng không từ bỏ mục tiêu. Nghe thấy Lăng Tâm nói vậy, như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, một nữ hộ pháp vội vàng sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, sau đó thành thật báo cáo lại tất cả những điều mình suy đoán. Nàng chỉ mong sao có thể làm cho các vị chủ tử tính tình khó đoán này bớt giận : “…Bẩm chủ tử, theo như thuộc hạ suy đoán, sau khi phát hiện bản thân bị người khác theo dõi, vị cô nương kia đã nhanh chóng cải trang thành một người khác, sau đó nàng lặng lẽ rời khỏi tửu lâu một mình, âm thầm tách khỏi hai người đi cùng...Có lẽ nội lực của vị cô nương kia đã vượt qua thuộc hạ, cho nên nàng mới có thể nhìn ra sơ hở rồi…” Vị hộ pháp này cố gắng áp chế sự run rẩy của mình, tận lực nói từng chữ từng chữ rành mạch. Không may thay, nộ khí điên cuồng phát ra từ chỗ Giai Ngân lại làm cho nàng liên tục đổ mồ hôi lạnh, cổ họng giống như bị bóp nghẹt, nói một câu cũng cảm thấy khó khăn. Nàng vừa nói xong, một giọt mồ hôi trong suốt lập tức lăn từ phía trên thái dương xuống dưới chiếc cổ trắng trẻo. Vị nữ hộ pháp này không dám lau đi, chưa nói đến việc tứ chi nàng giờ đây cứng ngắc, mà ngay cả chỉ là ngước mắt lên lúc này nàng cũng cần phải thật cẩn thận, huống chi là lau mồ hôi. Mặc dù đã nghĩ rất nhiều lần, nhưng nữ hộ pháp này vẫn không hiểu tại sao hành tung của mình lại bị phát hiện. Chủ tử muốn họ bảo vệ người kia một cách bí mật, nên họ không thể lộ diện một cách đường hoàng, chỉ có thể bảo vệ nàng từ phía xa. Để đảm bảo cho nhiệm vụ hộ vệ của mình không xảy ra bất kì sơ suất gì, nàng đã tự phong bế nội lực và khí tức của mình xuống mức thấp nhất, nhằm tránh đánh rắn động cỏ. Cho dù là người có nội công cao hơn nàng, cũng chưa chắc có thể phát hiện ra là nàng đang theo dõi hắn. Vậy mà không ngờ, vẫn bị vị cô nương kia phát hiện được “Vô dụng !” Nghe xong, Giai Ngân nhịn không được tức giận quát lên, bàn tay nàng đánh mạnh xuống mặt bàn, mặt bàn xuất hiện vài vết nứt, thậm chí đã có dấu hiệu rạn gãy, cốc chén phía trên rơi xuống đất loảng xoảng, vỡ tan thành từng mảnh. Lạc Bích kinh ngạc nhìn vị hộ pháp vừa nói, nàng không tin bèn hỏi lại : “Vượt qua bốn người các ngươi ?” Võ công của tứ đại hộ pháp Cửu Liên Hỏa hội, không phải một cao thủ võ lâm tầm thường có thể so sánh ! Tuy nội công có thể cùng đẳng cấp với tứ đại hộ pháp, nhưng khi chiến đấu, tuyệt đối không ai có thể áp đảo được họ ! Vì họ là những người sát thủ có thể ẩn giấu khí tức của mình một cách tốt nhất, mỗi người đều được tuyển chọn từ hàng nghìn người, không ai có thể xuất sắc hơn họ. Lần này Giai Ngân cử bốn người đi đã có thể gọi là vô cùng xem trọng Bất Diệp rồi. Lạc Bích nhẩm tính, đôi mắt nàng hiện lên sự hoài nghi, cùng với đó là nỗi ngạc nhiên khó giấu. Võ công của tứ đại hộ pháp, so ra chỉ kém năm người các nàng một chút. Nhưng không ngờ lại có thể bị hài tử kia vượt qua. Chẳng lẽ hài tử đã có nội lực mạnh mẽ như vậy ? Nếu đó đúng là nữ nhi của Tiêu Diêu Nhược Hàn, vậy con bé mới có bao nhiêu tuổi ? Chỉ hơn hai mươi một chút, lão thiên a ! “…Được rồi…Muội nghĩ việc này nên bỏ qua đi, bốn người họ đã làm hết khả năng rồi…Dù sao hài tử kia cũng không biết ý đồ thật sự của chúng ta, nàng hành xử như vậy là hợp tình hợp lý…Hơn nữa, cũng là do chúng ta không tính toán được thực lực của con bé, nên mới dẫn tới…” Song Như thở dài, nàng phất tay một cái, bốn nữ hộ pháp hiểu ý đồng thời lùi ra ngoài, tốc độ vô cùng nhanh, thậm chí so với sấm sét còn nhanh hơn. Nếu lúc này không lui ra gấp, e rằng sau này bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa. Giai Ngân thở dài một cái, nàng nhắm mắt lại, ngồi phịch xuống ghế, bàn tay nắm lại thật chặt, các khớp ngón tay nổi lên rõ mồn một, các tia máu li ti xen kẽ nhau trong lòng bàn tay.