Không phải Giai Ngân không biết bốn người kia đã làm hết sức mình, nhưng dù vậy, nàng vẫn không thể nén nổi cảm giác tức giận. Nếu biết sớm là sẽ có chuyện này, nàng nên đích thân bảo vệ hài tử kia. Năm đó mọi người đều nghĩ rằng hài tử này rơi xuống Đỉnh Thanh Vực tuyệt sẽ không còn đường sống, nhưng hôm nay nó đã xuất hiện. Cho dù chỉ là giống về khí chất đi chăng nữa, Giai Ngân cũng muốn tin tưởng một lần. May mắn lắm mới có được một chút thông tin quý giá như vậy, giờ lại để vuột mất, Giai Ngân không cam lòng. “Cạch !” Cửa sổ bật mở, một bóng người mặc áo đen nhảy vào trong phòng. Lập tức, căn phòng tràn đầy một mùi tanh nồng khó ngửi. Mùi máu tươi. Lạc Bích nhăn mũi, nàng nhíu mày, ánh mắt khẽ đảo qua một cái, không nói gì. Là Tuyệt Ánh. Theo kế hoạch đã định, Tuyệt Ánh vừa hoàn thành nhiệm vụ thanh trừng về. Một đêm giết chóc tanh máu, dây thần kinh đều căng như dây đàn, mãi đến gần sáng Tuyệt Ánh mới có thể hít thở đôi chút. Sự nguy hiểm của chuyến đi lần này, tuy nàng đã dự đoán trước, nhưng không ngờ cũng suýt mất đi tính mạng. Cả thân thể Tuyệt Ánh khoác lên một tầng tử khí u ám dày đặc, tỏa ra khí tức âm hàn khiến người ta run lẩy bẩy. Hắc y thấm đẫm máu đỏ, y phục có chỗ rách toạc, có chỗ lại thủng vài lỗ, những vết tích trong trận chiến hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Có điều, phần lớn máu dính trên người không phải là máu của nàng. “Ban ngày ban mặt, cửa lớn không đi, tỷ nhảy cửa sổ làm gì ? Hơn nữa lần sau làm ơn thay y phục rồi hãy về !” Lạc Bích lầm bầm nói. Tiếng nói của nàng cực kì nhỏ, nhưng vẫn đập thẳng vào tai Tuyệt Ánh. Tuyệt Ánh dừng lại, nàng trừng mắt nhìn Lạc Bích. Đôi mắt tràn ngập tia máu pha chút mỏi mệt chiếu thẳng vào Lạc Bích, khiến nàng có chút rùng mình, có chút chột dạ. Tuyệt Ánh nâng kiếm. “Được rồi !” Song Như nhíu mày, nàng cao giọng. Hai người này thật là, cũng không biết đây là lúc nào mà còn gây nhau như vậy. Hiện tại Giai Ngân đang rất tức giận, nếu để nàng ta nổi điên thì không biết hai người này sẽ chết như thế nào nữa. Cũng không biết an phận một chút. Lạc Bích le lưỡi, nàng cười trừ. Hừ, không trêu đùa một chút không khí có thể tốt lên được sao ? Vị tỷ tỷ này thật chẳng hiểu biết gì cả ! Còn Tuyệt Ánh kia nữa, người ta cũng chỉ là đùa thôi mà, không cần phản ứng kinh thế chứ ! Đúng là đồ máu lạnh ! Tuyệt Ánh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Lạc Bích nữa. Nàng lặng lẽ thay một bộ y phục khác, thân thể tràn ngập các loại vết thương lớn nhỏ, nhưng Tuyệt Ánh không ca thán một câu, càng không rên rỉ một tiếng. Có điều, nàng vẫn không chịu tháo mặt nạ ra. Tuyệt Ánh chậm rãi ngồi xuống, vết thương trên lưng lúc này đang tấy lên nóng bừng bỏng rát, nàng rất khó chịu, cũng rất đau đớn. Tuyệt Ánh đành dựa sát lưng vào bức tường, tựa hồ như muốn để cho sự mát lạnh của nó làm nàng tỉnh táo hơn. Khuôn mặt lãnh đạm của Tuyệt Ánh được che lại bằng chiếc mặt nạ đen, chỉ để lộ ra ngoài một đôi mắt sắc bén, rét lạnh, nhìn qua có vẻ cực thâm trầm. “Đã giải quyết xong chưa ?” Lăng Tâm rót một chén trà nóng cho Tuyệt Ánh, nàng hỏi. Trong khi lập ra kế hoạch diệt sát, Giai Ngân và nàng đều muốn tiêu diệt toàn bộ đám tay chân của Lăng Nguyệt giáo và Ngưng Hòa các. Những kẻ này năm xưa phần lớn đều tham dự vào Đại chiến giang hồ lần thứ I, theo chân Lệ Vô Ưu giết không ít người của Lãnh Phong sơn trang, vơ vét của cải, không từ thủ đoạn cướp bóc, chúng có chết cũng không hết tội. Giờ phút này tuy tất cả mọi người đều biết tứ đại môn phái đã tề tựu đông đủ ở đây, nhưng chưa có một nơi nào dám phát ra động tĩnh. Đó là bởi vì Lãnh Phong sơn trang vẫn chưa lộ diện. Lãnh Phong sơn trang giống như một kỳ thủ lẫy lừng, mỗi một nước đi của họ, dù nhỏ nhưng cũng chứa vô vàn các loại cạm bẫy và mưu mô, nếu chẳng may sơ xảy đi nhầm đường, kết cục chỉ có chết. Trong năm người, Tuyệt Ánh là người thích hợp nhất để thanh trừng đám tiểu lâu la bên cạnh hai tên ác nhân kia, cho nên Giai Ngân và nàng mới để cho nàng lãnh đạo phần lớn sát thủ đi giết chúng.