Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Chương 192
“Gia gia, con biết rồi mà. Con cũng đâu có nói tửu lâu này tồi tàn…” Thiếu niên ấm ức bèn lẩm bẩm một mình. Thanh âm của hắn tuy rằng vô cùng nhỏ, nhưng ba người còn lại đều là những người học võ lâu năm, thính giác của họ rất nhạy, chỉ thoáng cái đã nghe thấy hết lời hắn nói.
“Kỳ Giang, không được vô lễ, gia gia của con nói rất đúng.” Một trung niên nam tử khác nghiêm khắc lên tiếng, hắn không hài lòng nhíu đôi lông mày. Nam tử này dù đã qua tứ tuần, nhưng dung mạo của hắn vẫn rất tuấn tú. Hai hàng lông mày sắc bén như kiểm, ẩn ẩn một cỗ ngạo khí bất phục. Đôi mắt hắn đen thăm thẳm, sâu không thấy đáy, làm cho người ta mỗi khi nhìn vào đều cảm thấy trong lòng bồn chồn, lo sợ. Quanh thân luôn hắn tỏa ra một khí thế bức người. Hắn, là một nam nhân ngàn vạn lần không nên động tới.
“Kỳ Giang, Băng Ngọc Lâu không chỉ có vẻ bề ngoài tráng lệ đâu…” Nữ tử trung niên bên cạnh khẽ vuốt ve tóc hắn, nàng mỉm cười hiền hòa.
Nếu muốn dùng một câu để tả về nàng, đó chính, lạnh lùng hơn sương.
Tại sao lại là sương mà không phải là băng ?’
Bởi vì vẻ lạnh lùng ấy đã được nàng ẩn giấu thật sâu vào trong thân thể, không cho phép bộc phát ra ngoài, vì vậy mà khí tức lạnh lẽo ấy chỉ giống như một làn sương khói mỏng manh, vô cùng mờ ảo.
“Không biết Quý lão có còn ở đây hay không ?” Nữ tử trầm ngâm, ánh mắt hướng vào bên trong Băng Ngọc lâu, mang theo một nỗi mong chờ khó hiểu, tựa như sắp được gặp lại bằng hữu lâu năm.
Quả nhiên khi nàng vừa dứt lời, đã thấy một lão nhân từ bên trong Băng Ngọc Lâu đi ra, lão bước tới trước mặt nhóm người, sau đó cung kính khom người chào, ngữ điệu của lão hơi run rẩy, có vẻ tràn đầy cảm khái :
“Cung nghênh chủ tử đã trở lại, Quý lão rốt cuộc cũng đợi được đến ngày người trở về !”
Nữ tử trung niên vội vàng bước tới đỡ lão nhân lên, nàng cẩn thận nhìn lão nhân một lượt, sau đó mới cười nói :
‘Lâu ngày không gặp, xem ra Quý lão vẫn khỏe mạnh như xưa..”
“Cũng là nhờ hồng phúc của hai vị chủ tử, Quý lão mới có chốn nương thân tuổi già này..” Quý lão này, không ngờ lại là lão bản của Băng Ngọc Lâu. Lão già thường ngày vẫn giữ bộ mặt lạnh hơn tiền trước mặt khách nhân, cao cao tại thượng, không ngờ giờ đây lại bùi ngùi cảm động trước mặt một nữ tử. Quả là có chút kì quái. Tuy vậy, nhìn dáng điệu cung kính khiêm nhường của lão, chắc hẳn vị nữ tử này có địa vị rất cao.
“Quý lão, ngươi không cần phải câu nệ, ngươi vì chúng ta trấn thủ ở Băng Ngọc Lâu này bao nhiêu năm, chúng ta đáp tạ ngươi còn không đủ ấy chứ ?” Lão nhân mà thiếu niên vừa gọi là “Gia gia” kia liền hào sảng vỗ lên vai Quý lão, lão cười ha hả.
“Quý lão, chúng ta mau vào đi thôi.” Nam tử lạnh lùng kia trực tiếp lên tiếng. Hắn nhìn thoáng qua xung quanh một lúc, tạm thời không thấy dấu hiệu của mật thám, hắn mới an tâm một phần. Tuy vậy nếu ở ngoài này lâu, hắn cũng không thể đảm bảo thân phận của bọn họ không bị phát hiện.
“Vâng, chủ tử. Mời mọi người đi theo thuộc hạ..” Quý lão vội vàng đưa nhóm người vào trong Băng Ngọc Lâu, lão cũng không sợ họ bị những đám tiểu tôm tiểu tép tầng 1, tầng 2 phát hiện ra thân phận. Tuy tầng 3 có một vị cô nương lai lịch bí ẩn, nhưng với tuổi đời của nàng, căn bản không thể nào biết được lai lịch của họ.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
22 chương
20 chương
40 chương
25 chương
139 chương