“Cái gì ?!” Mặc Vân trợn tròn mắt, con ngươi hắn co rút với tốc độ ánh sáng, nhanh đến nỗi các cơ mặt cũng phải rục rịch theo. .Hắn lắp bắp chỉ vào Vũ Hàn, một hai câu không nói nên lời, lát sau, nghĩ đến chuyện gì đó, hắn lại chỉ vào mình, ánh mắt trợn to hơn nữa. “ Phải ! Nàng cũng chính là Vương tẩu của ngươi !” Vũ Hàn gật đầu, vẻ mặt thông cảm nhìn Mặc Vân. Tội nghiệp, nói không chừng tiểu tử này đã bị nàng chỉnh nhiều rồi. Tính cách vô thưởng vô phạt, tự tung tự tác của Mặc Vân, chính là một trong những kiểu người mà nàng ghét nhất. Chắc hẳn nguyên nhân khiến nàng ra tay cứu hắn, một phần vì hắn là đệ đệ của Vũ Hàn, một phần vì hắn đã cứu Trang Nhu, nếu không, có lẽ nàng đã sớm bỏ lại hắn ở đâu đó trong khu rừng kia, cũng không cần thiết phải mang theo hắn mà nguy hiểm đến tính mạng. Bất Diệp làm người rất đơn giản, có ơn với nàng nàng sẽ tận lực giúp đỡ, có hận với nàng nàng sẽ tận lực báo thù, còn nếu là người qua đường, nàng cũng sẽ tận lực làm tốt vai trò đó. Mặc Vân đen mặt, chẳng lẽ sau này ngày nào hắn cũng phải chạm mặt với khối băng kia ? Nghĩ đến ánh mắt “thân ái” của Bất Diệp, Mặc Vân lại cảm thấy như gió lạnh đang lùa qua tai hắn. Trời đất, tảng băng trước mặt còn chưa đủ lớn hay sao ? Vì cớ gì còn phải đem tảng băng khác về trưng bày ? Muốn hắn chết vì lạnh sao ! Cuộc đời thật đen đủi ! Mặc Vân căm hận nghĩ. Về sau hắn sẽ sống thế nào đây ? “Còn một việc nữa, ngươi với tiểu nha đầu của Bất Diệp là thế nào ?” Vũ Hàn quay phắt lại, ánh mắt sáng như sao nhìn Mặc Vân, ngữ khí đậm chất tra vấn. “Là…nàng ấy..là…” Mặc Vân lắp bắp, dung nhan anh tuấn có chút ửng hồng. “..Là bằng hữu của ngươi ?” Vũ Hàn trực tiếp trả lời thay đệ đệ vấn đề này, hắn nâng mày, nhìn Mặc Vân với ánh mắt kì quái. Là bằng hữu của ngươi, vậy ngươi nắm tay nắm chân nàng như vậy làm cái gì ? Không sợ Bất Diệp tẩn ột trận sao ? “Nàng là ý trung nhân của đệ.” Mặc Vân vội nói. Tứ huynh này, đừng có cướp lời hắn được không ? “Bao giờ thì thành nương tử ?” Vũ Hàn nhấp ngụm trà nhạt, hắn hỏi tiếp, khóe miệng cũng loan loan. Tiểu đệ này của hắn cũng giỏi lắm, lại dám để mắt đến người bên cạnh nàng. Hắn không biết rằng đối với người thân, nàng sẽ đặc biệt để ý sao ? Hơn nữa, bản năng đề phòng người khác của nàng rất mạnh, nếu không được nàng đồng ý, Mặc Vân có mơ cũng không thể động nổi một ngón tay vào người Trang Nhu. Trước đây để lấy được lòng tin của nàng, hắn đã phải vượt qua trăm sông nghìn ải, nay xem ra lại tiện nghi cho tên tiểu tử này rồi. “Sớm thôi.” Mặc Vân cười lớn, ánh mắt không giấu diếm ý cười. Vũ Hàn cũng cười nhạt một cái, hắn chậm rãi hướng mắt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt bạc thấp thoáng ý tứ giảo hoạt, môi hắn khẽ mấp máy. “Thật sao…?” … “Phụ thân, chúng ta đến nơi rồi.” Trước cửa Băng Ngọc Lâu, một thiếu niên có vẻ ngoài nho nhã lên tiếng. Hắn đảo mắt lên nhìn tấm biển hiệu hoàng kim trước mắt, sau đó lại khẽ gật đầu vài cái, sắc thái trên mặt có vẻ rất tốt, xem ra là hài lòng với sự tráng lệ của nơi này. Hắn thầm nghĩ. Tửu lâu này xem ra có vẻ rất được. “Tiểu tử, ngươi lại nghĩ cái gì ? Băng Ngọc Lâu đây đã là thiên hạ đệ nhất tửu lâu, ngươi có đi khắp giang hồ cũng không tìm thấy cái thứ hai đâu, ngươi còn muốn gì nữa chứ ?” Một trung niên nam tử lập tức cốc lên đầu hắn. Ngữ khí của lão tuy rằng là nghiêm khắc răn dạy, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ yêu thương trìu mến.