Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Chương 190
Nàng không biết hắn đang rất nhớ nàng hay sao ?
Mới mấy ngày không gặp, hắn đã cảm thấy dường như mấy năm đã trôi qua. Vì điều này, gần đây hắn luôn cảm thấy khó chịu.
Vũ Hàn không phải là loại nam nhân đa cảm, thậm chí hắn còn vô cùng lạnh lùng, nhưng không hiểu sao đứng trước nàng, hắn lại không tự chủ mềm mỏng đi rất nhiều.
Nàng cũng là mẫu nữ nhân lạnh lùng như hắn, thậm chí đôi khi còn vượt qua.
Hắn biết điều này khi nhìn vào đôi mắt nàng, ngoài sự lạnh lùng ra, còn có cả một chút hờ hững. Nàng đối với nơi này hoàn toàn không có chút luyến tiếc, tựa hồ như bất cứ khi nào có thể rời đi, nàng cũng đều không ngoảnh đầu nhìn lại. Cũng chỉ vì điều này, mỗi khi xa nàng hắn lại có cảm giác rất bất an, bất an mãnh liệt.
“Đây Tứ ca. Bất Diệp cô nương để lại thứ này sau khi rời đi.” Mặc Vân không khỏi giật mình, Tứ ca làm sao mà biết, hắn không có cái đầu siêu việt như của bản thân, sao có thể đoán ra ?
“Vân nhi, trí tuệ của ngươi nếu không dùng đúng lúc, cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi…” Vũ Hàn thở dài, hắn nhận lấy bức thư, nói một câu. Mặc Vân, tuy rằng hắn được coi là người thần bí nhất trong các Vương gia, nhưng thật ra tính tình cũng chỉ hơn được tiểu hài tử một chút. Nói khó nghe hơn, hắn chẳng qua cũng chỉ là một tiểu hài tử vừa dứt sữa mẹ.
Tuy nhiên, không biết vì sao mà hắn lại có thể làm quân sư cho nhiều nước như vậy, hơn nữa còn được người người kính trọng, tung hô là thiên hạ đệ nhất quân sư ? Về vấn đề này, Vũ Hàn đã nghĩ nhiều lần, nhưng không lần nào có đáp án. Nếu có dịp, nên phái Phục Ảnh đi điều tra một phen.
Giở bức thư ra, Vũ Hàn đọc lướt qua một lần, dần dần đầu mày hắn giãn ra, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt cũng bớt u ám hơn.
Nàng vẫn vậy, vẫn tinh nghịch y hệt như trong bức thư để lại cho hắn lúc trước.
Có đôi khi, Vũ Hàn từng nghĩ, nếu không phải là nàng đã cứu hắn trong buổi tối hôm đó, liệu trái tim hắn có rung động vì nàng hay không ?
Lúc trước khi gặp lại nàng, hắn không biết, hoặc nói là không dám trả lời. Bởi vì khi đó tình cảm của hắn đối với nàng chỉ có thể xem là một dạng chờ đợi, một dạng đấu trí giữa hai người đang nắm giữ quân cờ vận mệnh. Khi nhớ tới ánh mắt hờ hững của nàng, hắn lại cảm thấy bực bội, hắn muốn thắng nàng, muốn mang nàng về đây để xóa tan ánh mắt đáng ghét kia đi, vì vậy mà hắn làm đủ mọi cách để tìm ra nàng.
Sau, lúc hắn bắt gặp nàng trong bộ dạng yếu đuối nhất, cả người đều thấm đẫm máu đỏ, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất đau lòng, trái tim vốn lặng yên cứ nhói lên từng hồi, khiến lồng ngực hắn vô cùng bức bối. Hắn không biết, hắn đau lòng là vì sắp mất đi một đối thủ khôn ngoan trong trò chơi trốn tìm kì lạ, hay là vì sắp mất đi người mà trái tim hắn đã lỡ rung động ? Chết tiệt, hắn ghét cảm giác mập mờ này !
Khi nàng vô thức nắm lấy vạt áo hắn, vừa khóc vừa nói “đừng đi”, hắn đã khựng người lại, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn nàng. Hắn không tưởng được, một người con gái mạnh mẽ như vậy, cho dù phải chịu vết thương chí mạng kia cũng không gọi người cứu giúp, cũng có lúc rơi lệ yếu đuối. Vì điều này, trái tim hắn đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Cho dù hắn có trả lời bao nhiêu lần đi chăng nữa, đáp án vẫn chỉ có một, người duy nhất khiến hắn rung động trên thế gian này, chỉ có một mình nàng.
“Tứ ca…” Mặc Vân ngập ngừng. Có một việc hắn không tài nào đoán ra. Hoặc là nói, hắn không dám nghĩ tới. Dù sao việc này cũng rất dọa người. Tuy hắn có thể lờ mờ đoán ra quan hệ không tầm thường giữa hai người này, nhưng đến mức độ nào rồi thì chuyện đó không đến lượt hắn biết.
“Có chuyện gì ?” Vũ Hàn vẫn không ngẩng đầu lên, hắn bình thản nói. Giọng nói của hắn đã trở về vẻ sâu trầm như thường ngày, không còn tính hung bạo và bộc phát như lúc trước nữa.
Thật kì lạ, chỉ là một bức thư mà thôi, cũng không có những lời lẽ yêu thương đường mật, ngược lại còn đầy ngữ điệu hơi trêu tức, nhưng đối với hắn bức thư này lại giống như một liều thuốc an thần, làm cho lòng hắn yên tĩnh hẳn lại. Để hắn biết, nàng vẫn an toàn.
“Cô nương ấy…là gì của huynh ?” Mặc Vân nuốt nước bọt. Câu nói kia vẫn luôn ám ảnh hắn, nếu cộng thêm hình ảnh Bất Diệp vừa nhếch mép vừa nói, hiệu ứng quả là vô cùng rùng rợn…Mặc Vân chốc lát liền cảm thấy ớn lạnh.
Vũ Hàn ngừng một lúc, lát sau, hắn ngẩng đầu lên, khóe môi mềm bất giác động đậy. Hắn cười. Tiếng cười của hắn không ấm áp như gió xuân, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
“Nàng là thê tử của ta !”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
54 chương
48 chương
36 chương
93 chương
5 chương
107 chương