Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânChỉ là chuyện xích mích!!? Làm sao thầy ấy có thể nói nhẹ nhàng như thế!!? Bạch Lạc Y khó hiểu muốn đi ra ngoài đối chất ngay với thầy, không ngờ được ông ta lại nói thêm rằng: “Dù sao cha mẹ của nó bây giờ cũng chẳng còn giá trị gì cho trường chúng ta, còn cha mẹ của Lục Thi Hoa lại là cổ đông của trường, chúng ta vẫn nên coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi, dù sao Bạch Lạc Y cũng đâu hề gặp chuyện gì to tát, đúng không?” Lục Thi Hoa… Vô giá trị!!? Bạch Lạc Y khó có thể tin mà ngã ngồi xuống đất, một cảm giác thất bại chưa bao giờ xuất hiện tràn ngập trong lồng ngực cô. Cô từ khi sinh ra, chưa bao giờ phải cảm nhận thứ gì gọi là thất bại, cha mẹ giàu có, trí não thiên tài, mọi người kính nể… Bây giờ chỉ bởi vì cha mẹ của cô phá sản, cô thậm chí còn không bằng một Lục Thi Hoa xấu xí chỉ mãi mãi xếp ở vị trí thứ 2 sau cô sau!!? Trong đầu Bạch Lạc Y đột nhiên hiện lên cảnh tượng trong căn nhà rách nát tối qua. Mẹ cô liên tục nắm lấy ông bố đã uống rượu tới say mèm mà xỉ vả, ông ta vô dụng như thế nào, bị người ta lừa dối tới mất hết toàn bộ như thế nào, bây giờ cả gia đình có một món nợ khổng lồ tới không thể thở được thế nào… Hóa ra là như vậy, chẳng có cha mẹ chống lưng, cô chẳng là cái gì cả… Bạch Lạc Y đi tới cửa sổ rộng lớn, nhìn xuống phía dưới sân trường trống trải. Cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã tới vậy, không thể chịu nổi hai chữ thất bại đeo dính cả đời này… Tốt nhất, có lẽ cô nên kết thúc cuộc đời này đi… Bạch Lạc Y nhắm mắt, chân đứng lên khung cửa sổ, sau đó quyết định gieo mình xuống phía dưới. So với một cuộc sống thất bại, tốt nhất, cô nên chết đi khi vẫn còn có giá trị bản thân! “Cậu điên rồi à!!!!?” Theo một tiếng gào thét, cổ áo của Bạch Lạc Y bị người nắm lại, kéo giật về phía sau!