Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Hộc… cậu… cậu nổi điên cái gì thế!!?” Tạ Hiểu Hàm ngồi bệt ra trước người Bạch Lạc Y, vừa nãy quá kinh khủng, chỉ trong tích tắc phải lao đến kéo Bạch Lạc Y vào bên trong phòng, cô làm xong xung cả người mềm nhũn. “Chuyện gì vậy!!?” Lúc này Trầm Phiên thong thả tới sau nghe thấy giọng cáu gắt của Tạ Hiểu Hàm cũng giật mình chạy vào, liền nhìn thấy hai cô gái đang ngồi mềm ra ngay giữa sàn nhà. Hắn xoa xoa trán: “Trời ơi… hai người làm gì vậy?” Bạch Lạc Y đờ người ra vài giây, sau đó mới hoàn hồn lại nhận ra mình chưa có chết, nước mắt không kiềm chế nổi nữa thi nhau rớt ra. Cô ôm chặt lấy Tạ Hiểu Hàm trước mặt mà òa khóc nức nở, khóc như giải tỏa toàn bộ cảm xúc khủng hoảng mấy ngày nay. Chỉ có cô mới biết, giây phút nhắm mắt lại kia, cô mong ước có một ai đó kéo cô lại biết nhường nào. Chỉ là một ao ước trong thoáng chốc, vậy mà… Tạ Hiểu Hàm, cô gái xa lạ này lại đã thật sự cứu cô lại. Bạch Lạc Y run rẩy gào khóc, tự cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, quá yếu đuối, lại không biết làm sao. Cô cũng chỉ là một nữ sinh 16 tuổi mà thôi, cô có thể dành được điểm tuyệt đối trên mọi môn học, nhưng sẽ không thể khống chế được quỹ tích của cuộc đời mình. “Được… rồi… hai người có thể ngồi lên ghế trước…” Trầm Phiên lúng túng đóng cửa lại, sau đó đi tới dìu hai cô gái ngồi lên chiếc giường bên trong phòng y tế. Bạch Lạc Y sau khi khóc chán chê, chỉ ôm chặt lấy Tạ Hiểu Hàm không muốn buông ra, làm cho cả Tạ Hiểu Hàm lẫn Trầm Phiên đều dở khóc dở cười. Cô vỗ vỗ lưng của Bạch Lạc Y nhẹ giọng nói: “Được rồi, tôi cũng không biết cậu xảy ra chuyện gì mà lại định nhảy lầu… nhưng mà suy nghĩ thoáng lên một chút, có được không?” Câu nói nhẹ nhàng của Tạ Hiểu Hàm khiến cho Bạch Lạc Y hốc mắt lại nóng lên, mềm nhũn “Ừm…” một tiếng, khuôn mặt vì nhớ lại hành động của mình mà đỏ bừng. “Tôi… xin lỗi vì đã làm lơ cậu… lúc trước…” “Ha ha… không sao. Câu không sao là tốt rồi!” Tạ Hiểu Hàm mỉm cười, vỗ vỗ vai của Bạch Lạc Y: “Tôi là Tạ Hiểu Hàm, cậu bạn đang ngồi ở kia là Trầm Phiên. Cậu tên gì?” Bạch Lạc Y nhìn Trầm Phiên vẫy vẫy tay với cô, lại nhìn Tạ Hiểu Hàm một đầu tóc đỏ rượu rực rỡ như ánh mặt trời, bật cười xoa xoa nước mắt trên khóe mi: “Bạch Lạc Y.”