Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSau khi Trầm Phiên đưa Tạ Hiểu Hàm về nhà, cô bước vào bên trong liền nhìn thấy Tạ Tử Lam đang nằm trên ghế sô pha, tên biến thái kia thì có lẽ đã rời đi, bà ta chép chép miệng, thi thoảng còn nói mớ lung tung. Cô mím môi đi vào trong phòng, mới nhận ra bản thân đã đi cả một đêm mới về nhà, bây giờ vậy mà trời đã sáng, cũng nên chuẩn bị đi học thôi. Trầm Phiên về căn biệt thự cất xe mô tô, sau đó vặn vặn cái lưng đi vào phòng, không ngờ lưng còn chưa đặt lên giường lại nhận được một cuộc điện thoại, ngán ngẩm bắt máy. “Alô? Ba à, con mới ngủ dậy, vừa bị ba gọi tỉnh đấy.” Trầm Thừa Hằng làm sao lại không biết cái đức tính tốt đẹp của tên phá gia chi tử bị chiều hư này, hừ lạnh một tiếng: “Thật sao? Vậy mà ta cảm giác tốc độ bắt máy điện thoại của con không giống như vừa ngủ dậy đấy!” Trầm Phiên: Cha à, ngài nên đi làm thám tử đi… “Ta ném con tới Thiên Không thành là để rời xa mấy chốn ăn chơi nơi thủ đô, tốt nhất là ngoan ngoãn mà học tập cùng kết bạn ở đó cho ta. Con chẳng bao giờ làm cho ta bớt lo được như Trầm Thiên. Trầm Thiên nó vừa nói là sẽ hướng mục tiêu đại học lên tới tận viện nghiên cứu của quốc gia đấy!” Trầm Thừa Hằng nói về con trai thứ, trong giọng nói lại có vẻ không quá quan tâm. Trầm Phiên im lặng nghe Trầm Thừa Hắng răn dạy, sau đó liền cau mày nói nhỏ: “Nếu vậy thì ba cứ đem Trầm Thiên đi làm người thừa kế đi, con sẽ ngoan ngoãn làm một tên phá gia chi tử của con.” Trầm Thừa Hằng tức giận tới dựng lông: “Con nói nhăng nói cuội cái gì vậy, thừa kế chính là con, làm sao lại đem Trầm Thiên vào…” Trầm Phiên phiền chán day day đầu, sau đó liền nói: “Ba à, tới giờ sửa soạn đi học rồi, tiếc quá đi à, con cúp máy đây…” sau đó liền ngắt. Hắn thở dài đi tới trước gương, tâm tình chán nản tới cực độ, nhìn thấy mái tóc màu xanh dương đột nhiên lại nhớ tới Tạ Hiểu Hàm, nhịn không được khóe miệng khẽ cong. Thực ra hắn lại càng hâm mộ Tạ Hiểu Hàm, người có thể tự quyết định những gì bản thân muốn làm, hắn từ khi sinh ra lại bị chú định sẵn vào 1 cái ghế người thừa kế, chẳng có gì gọi là tự do cả, tới cả ước mơ cũng bị người lập trình sẵn.