Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTạ Hiểu Hàm mơ màng ngồi dậy khỏi chăn nệm ấm áp, vò vò mái tóc rồi bù, sau đó xòe ra bàn tay, nhìn mấy sợi tóc rụng màu đỏ của mình, bất giác nở một nụ cười mỉm. Kể từ ngày hôm đó qua biết bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn nhuộm tóc màu đỏ. Quả nhiên như Trầm Phiên nói ngày hôm đó. “Cậu hợp nhất chính là màu tóc đỏ, tin tưởng tôi đi!” Trầm Phiên vò vò mái tóc màu nâu hạt dẻ của mình, sau đó chỉ chỉ tay vào bảng màu nói với thằng bạn bên cạnh: “Mày, nhuộm màu này cho Hiểu Hàm, không đẹp thì tao không trả tiền!” “Ha ha, thôi đi. Người ta đang là nữ sinh ngoan hiền, mày nhuộm cho cổ một cái đầu màu đó, là muốn hại đời người ta sao?” Người bạn này của Trầm Phiên là một người thợ cắt tóc, cậu ta sờ sờ mái tóc tổ quạ của Tạ Hiểu Hàm cười cười: “Chất tóc rất đẹp, lại không biết là ai dám cắt mái tóc này xấu xí như vậy.” Tạ Hiểu Hàm ngồi trên ghế, cái mông nhích tới nhích lui nhìn bản thân trong gương mà khẽ nuốt nước bọt. Trước đây cô chưa bao giờ bước vào tiệm làm tóc nào sang trọng thế này, cô chỉ luôn tới chỗ cắt tóc của một bà dì gần khu chợ nhỏ cạnh nhà thôi. “Hiểu Hàm, nếu như cậu sợ nhuộm tóc một mình, vậy thì tôi sẽ nhuộm cùng cậu, đồng ý không!?” Trầm Phiền ngồi vào cái ghế bên cạnh, hai mắt sáng ngời nhìn Tạ Hiểu Hàm. “Thay đổi diện mạo cũng là thay đổi bản thân, cậu có muốn thay đổi không, Tạ Hiểu Hàm?” “Thay đổi?” Tạ Hiểu Hàm ngẩn ngơ, sau đó quay đầu nhìn bản thân trong gương, xấu xí và thảm hại. Cô mím mím môi, sau đó bàn tay khẽ nắm chặt, trong ánh mắt đầy ý cười của Trầm Phiên mà trầm mặc gật đầu: “Muốn!” Sau đó khi bước ra khỏi tiệm làm tóc, Tạ Hiểu Hàm sờ sờ mái tóc ngắn ngang vai mềm mại của mình, sau đó nhìn sang Trầm Phiên cũng nhuộm một đầu màu xanh dương, không hiểu làm sao lại ôm bụng mà bật cười khanh khách, cười tới không ngừng nổi, nước mắt ướt đẫm nhòe hết cả tầm nhìn. “Gì vậy!!? Đang cười tôi hả?” Trầm Phiên khó hiểu vò vò đầu. “Chẳng lẽ tôi nhuộm màu này không hợp sao? Này, không được cười nữa!” Trầm Phiên bực bội nhéo nhéo má cô, lại không ngăn được Tạ Hiểu Hàm cười. Dưới ánh bình minh lấp ló, Tạ Hiểu Hàm như thay đổi thành một con người mới, mái tóc đỏ rực bay trong gió còn chói sáng hơn cả ánh mặt trời phía xa, nụ cười tươi sáng như lần đầu tiên cô được cười một cách thoải mái thực sự. Có lẽ Trầm Phiên nói đúng, chỉ là thay đổi diện mạo mà thôi, cô đã thực sự thay đổi được chính mình.