(anh hai nó là khánh) Nó nhìn mẹ nằm trên giường bệnh màu trắng khóc nấc lên nói : --Mẹ ....hức...mẹ đừng bỏ con lại được ko mẹ...hức hức... --Mẹ xin....lỗi vì đã ko ở bên..... cạnh con lâu hơn__bà nói một cách yếu ớt thường gặp ở người bệnh --Các con phải hứa.... vs mẹ là sống thật .....tốt đừng bao giờ ....khóc vì mẹ sẽ ko thấy vui ....khi lên thiên đàng (mình chém ý mà ).....hãy cười nhiều lên..... đặc biệt là Khánh con hãy chăm sóc tốt .....cho em con nhé ....các con hứa đi... --Dạ con hứa,con sẽ chăm sóc tốt cho em,mẹ yên tâm đi__Khánh nói còn nó thì im lặng không lên tiếng và cũng đã ngừng khóc . Mẹ tụi nó thấy Khánh hứa cũng đã yên tâm phần nào , bà biết đứa con gái này của bà sẽ ko hứa vì sợ ko thực hiện được . --Vậy thì.... mẹ đã yên..... tâm rồi mẹ yêu .....các con.....nhiều__bà nói xong câu nói này cũng là lúc hơi thở của bà ko còn,bà đã ra đi đến một nơi rất xa ko còn sự đau khổ & cạm bẫy của thế gian nữa . Khi nó và Khánh thấy mẹ nhắm mắt nằm yên bất động thì cùng nhau hét lên duy nhất một từ đó là "mẹ". Và rồi hai anh em tụi nó ôm nhau khóc , nó ngước lên nhìn mẹ nó nằm im bất động trên giường bệnh rồi tự hứa với lòng mình " sẽ ko bao giờ khóc như lời mẹ nói còn về nụ cười ko thể hứa bởi lẽ nó khó có thể lại xuất hiện trên gương mặt " . Nó buông tay ôm anh mình ra , lau nước mắt ướt đẫm trên mặt nhìn lại căn phòng bệnh một lần nữa rồi sực nhớ còn thiếu một người mà đáng ra phải có mặt tại nơi đây giờ này , nó quay sang hỏi Khánh : --Anh hai ông ta đâu đáng lẽ ông ta phải có mặt tại nơi này chứ --Cha...cha...__Khánh ấp úng không bít phải trả lời thế nào cho phải ,vì giờ này ông ta còn ở bên bà Tâm người mà sau này sẽ trở thành mẹ anh em nó . Nhưng ko có điều gì có thể vượt qua được mặt nó ,bởi nó là một người có chỉ số IQ cao hơn cả bình thường 201/200 , nên nó có thể suy ra được nguyên nhân . Nó cười khẩy và nói: --Haha..ông ta giờ này lại ở bên bà ta và hai đứa con gái riêng chứ gì . --Ơ ....sao em biết điều đó__Khánh giật mình nói bởi vì Khánh tưởng nó ko biết cha mình có con riêng . --Có điều gì mà em ko biết được chứ hừ.....ông ta thật quá đáng , ông ta chưa từng một lần vào thăm mẹ kể từ khi mẹ vào viện đến giờ__nó nói , Khánh ko biết nói gì hơn vì nó nó đúng ông ta chưa từng một lần vào thăm , đúng chưa một lần nào . Còn nó sau khi nói câu đó xong nó tự nghĩ trong long "mình sẽ trả giá ông ta vì bám đứng mẹ" Vào ngày chôn cất mẹ nó , bầu trời thật âm u . Nó ngồi bên cạnh chiếc mộ lạnh lẽo của mẹ mình còn Khánh cũng vậy . Nó ngước mặt lên trời nhìn , bầu trời mây kéo đến từng đám từng đám đen kịt như chuẩn bị cho một cơn mưa . Người ta thường nói "sau cơn mưa trời lại sáng" , vậy liệu sau cơn mưa này cuộc sống nó có tốt đẹp hơn ko. Nó đang suy nghĩ thì tiếng xôn xao của mọi người kéo nó về thực tại , nó cùng Khánh ngoảnh đầu lại nhìn xem có viêc gì . Thì ra ông ta giờ mới đến , ông ta bước tới gần nó Khánh thì hai đứa nó đứng dậy . Ông Dương (cha nó ) cất tiếng trước : --Ta tới cùng với mẹ mới của các con để viếng mẹ con --Dạ con cảm...__Khánh chưa kịp nói xong thì đã nghe tiếng cười khinh bỉ của nó : --haha....giờ này mà ông mới tới thì mẹ tôi đã xuống mồ lạnh lẽo rồi __nó nói rồi quay sang nhìn Khánh nói--còn anh Khánh anh định nói "cảm ơn" àk...haha anh bị làm sao vậy , anh bị điên àk hay sao mà lại đi cảm ơn chứ . Một người chồng đáng phải có mặt tại bệnh viện mỗi lúc vợ ốm đau , có mặt và đau khổ khi nghe tin vợ mất ...haha__nó lại cười --còn ông thì sao , ông còn có thể cười đùa bên người phụ nữ khác cùng con RIÊNG BẰNG TUỔI tôi ư..haha..chuyện này thật là nực cười . Lời nó vừa dứt cũng là lúc lời bàn tán của mọi người có mặt nơi đây nổi lên . Là những lời trách móc , xem thường . Còn ông Dương ko biết nói gì hơn ( tác giả :quá đúng biết nói gì được nữa chứa thấy ghét) --Àk còn bà ta__nó nói tiếp và chỉ vào mặt bà ta(bà Tâm ý)--ông nói là MẸ tôi ư ...ông ko thấy thật nực cười sao . Cho dù gđ này đồng ý bà ta là con dâu nhưng đối vs tôi bà ta chẳng là gì cả. Ông Dương nge nó nói xong tức quá liền: "chát" tiếng này là do cái tát ông tát vào mặt nó . Đồng thời bà Tâm và Khánh cùng hét lên : --Cha/mình . Mặt nó giờ đã đỏ lên vì cái tát quá mạnh , nó ko hề khóc mà chỉ cười một cách chua xót và khinh bỉ . Còn ông ta sau khi tát thì lại ngớ người "mình vừa làm gì thế này , mình vừa tát đứa con gái mà mình thương yêu nhất ư , đứa con gái mà mình "nâng như nâng trứng hứng như hứng vàng" ư . Ông đang còn suy nghĩ dằn vặt bản thân mình thì nó cất giọng lạnh lùng lên : --Ông tát tôi vì bà ta ..haha..cái tát đầu đời vì mẹ tôi còn chưa bị ăn tát mà lại vì bà ta để tôi hưởng một cái tất như thế này ư . --Ta...ta__Ông Dương cất tiếng run rẩy nói lắp bắp ko thành lời . Thấy vậy bà Tâm chen vào nói thay : --Con đừng trách ông ấy , hãy trách ta đây này là lỗi của ta ta xin...__từ lỗi còn chưa nói xong nó đã ngắt lời . --Bà thôi đi , bà định nói xin lỗi ư , bà phá nát gđ người khác rồi nói một câu xin lỗi là xong ư....haha tôi ko cần từ này ở bà__nó nói xong quay sang Khánh đưa cho khánh một phong thư nói :--Anh hai , anh hãy cầm cái này khi về tới nhà rồi đọc , anh phải giữ gìn sức khỏe nha , em sẽ ra khỏi cái nhà đó ko cần một xu một cắc nào cả __nghe nó nói vậy anh hai nó giật mình nói--em định đi đâu sống, em...__chưa nói xong nó đã ngắt lời : --em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân , anh yên tâm__nó nói rồi quay sang ông Dương nói tiếp--còn ông và bà ta tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người hãy nhớ cho kĩ...anh hai em đi __nó nói rồi quay đi đón một chiếc xe taxi đi luôn đẻ lại đằng sau những ánh mắt buồn có thương cảm cũng có . Kể từ đó nó ra khỏi nhà , Khánh cũng luôn đi tìm nó nhưng ko sao tìm thấy được . 3 năm sau nó được một ông trùm mafia nhận nuôi cho ăn học dạy cho nó võ , cách sử dụng các loại vũ khí . Nó cứ tưởng ông trời lấy đi mẹ nó rồi nên đã để cho số phận người này bù đắp thay cho nó .Nhưng đời ai biết trước được chữ "ngờ" , ông trời lại lấy đi cha nuôi nó (tức là ông trùm mafia ) làm cho nó một lần nữa đau khổ (vì nó thương cha nuôi ) nhưng ko hè rơi nước mắt,cha nuôi nó bị ám sát . Từ đó nó trở thành nữ hoàng Queen trong thế giới ngầm cái tên mà ai nhắc tới cũng sợ , nó cho người điều tra nguời ám sát cha nó cho đến nay mới có kết quả . Và công ty DBB ra đời từ đây và phát triển lên đứng đầu thế giới (Trụ sở chính của công ty nằm ở VN nha, còn công ty con rải rác trên toàn cầu) ------------quay trở lại hiện tại----------------- Nó nhớ lại quá khứ của mình mà chỉ cảm thấy khinh bỉ vì sao mình lại sinh ra trong gđ ấy . Nó cầm đt gọi cho ai đó , bên kia vừa bắt máy nó lên tiếng: --Thư kí Kim đặt vé máy bay sáng mai chúng ta về nước __thì ra là gọi cho thư kí của nó ở công ty (ak mà chú ý nhé tuy nó thành lập công ty nhưng chưa bao giờ suất hiện trước quần chúng và nhân viên trong công ty nên họ gọi chủ tịch của công ty là "người ẩn mặt" , sử lí mọi việc là do thư kí Kim thư kí Kim=Kim Na Na người thân cận của nó giải quyết và thông báo nói chuyện vs ní qua máy tính hoặc điện thoại . Thư kí hơn nó 7t) . Thư kí Kim nghe chủ tich nói vậy liền trả lời "dạ".Nghe được lời đáp cần nghe nó liền cúp máy luôn . Nó đứng đó nói tự nói cho mình và căn phòng vs ánh sáng mập mờ nghe :--Mẹ con sắp về rồi con sẽ đi thăm mẹ , anh hai em sẽ đi tìm anh hai __Nói xong nó liền đi ngủ để chuẩn bị cho hành trình ngày mai . LƯU Ý :các bạn lưu ý giùm mình nha đầu truyện mình có giới thiệu nhân vật tên La Chí Nam thì sửa lại thanh La Chí Phong nha còn ở chỗ nào có tên Nam thì sửa lại thành Chí Phong luôn Còn một điều nữa Chí Phong là cánh tay trái của nó và là người gọi điện cho nó hồi ở Mĩ , chứ đừng nhầm vs Hàn Phong vì chaap này nó chưa quen Hắn CẢM ƠN các bạn đã theo dõi truyện cyả mình , mình sẽ cố găng post nhanh nhất có thể .