Nữ hoàng padora

Chương 5 : Mặc lãnh hay lạc hy?!

CHƯƠNG 5: “Tất cả mọi thứ đều có cái giá xứng đáng.” ------------------------ Trong suốt giờ học, Lia vẫn lẳng lặng…ngủ như thể ngủ là việc chiếm cứ nhiều thời gian của cô nhất. Cả lớp tự khinh bỉ. Ai bảo không thông minh như cô ấy, ai bảo không bá giống cô ấy cơ! Chỉ có một chữ hận! Lại chuyển ánh nhìn tới vị đại nhân thứ hai – Lạc Hy, thân hình tuyệt mĩ của hắn ta cứ vậy tùy ý phóng khoáng. Xoay cả người về phía Lia, chẳng cần nhìn cũng biết giờ trong mắt hắn chỉ có Lia mà thôi. Vô số bạn học nữ trong lớp nắm chặt tay, ghen tỵ nhìn hai người. Một người xinh đẹp thanh lãnh vô sầu, đôi khi có thể nhận ra sự cao ngạo của cô trong lời nói và cử chỉ; còn người kia thì như nam thần bước ra từ tiểu thuyết mang theo cái thần thái mà người thường không thể có. Người so với người sao lại có thể khác nhau tới vậy! Chợt, Lia mở mắt. Nâng đôi mi lên nhìn Hy, hắn ta thế mà vẫn thản nhiên nhìn chằm chằm cô. Giọng nói thanh thoát: “Này, thích tôi sao?” Khóe môi hơi cong cong, Thanh Nhật này còn thú vị hơn hắn nghĩ nhiều, vẫn cái điệu bộ thích trêu người ta: “Ừ, em không đồng ý?” Mọi người bùng nổ, mới là lần thứ hai nói chuyện mà đã nói thích nhau. Chắc chắn là dây thần kinh trơ của họ phát triền hơn người bình thường! Lia vẫn đáp, không để ý tới cách xưng hô của người bên cạnh: “Không, là quyền của anh mà. Chẳng qua, anh không còn việc để làm hay sao?” Lời nói hai nghĩa. Đương nhiên hắn sẽ không hỏi câu vô nghĩa như vì sao cô lại biết, Lạc Hy cười rộ lên: “Haha, vậy mà vẫn tỏ thái độ này sao?” Nhướng mi: “Vì sao không thể?” “Em cần sự giúp đỡ từ anh.” Câu khẳng định một cách thành thực. “Vậy sao?” Giọng Lia cao lên mấy tông “Tôi lại không nghĩ vậy.” Đáp lại chắc nịch: “Vậy thì anh sẽ khiến cho em cần.” Nụ cười khóe miệng nay còn rộng hơn. Không trả lời, trong mắt Lia hiện lên những tia sáng không rõ, choài người lại gần Lạc Hy: “Tôi lại không nghĩ chú là người hai mặt như vậy.” Câu nói mang theo sự thưởng thức lạ lùng. Hmm ~ người hắn có mùi rất thơm. Hứng thú trong mắt Lạc Hy càng đậm: “Chẳng phải chúng ta đều vậy hay sao?” Hơi dừng lại “Còn nữa, anh rất thích em lại gần nhưng chúng ta nên xem xem đây là đâu đúng không?” Sự trêu đùa không che dấu. Thầm mắng vô lại trong lòng, Lia thu người rồi lại tiếp tục chu du trong giấc mộng. Các tiết học cứ thế an ổn trôi qua, giờ ăn là lúc Lia tỉnh dậy thật sự. Cô bấm gọi một cuộc điện thoại nhóm: “Giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi, bạn của tôi ơi, đợi tớ ở nhà ăn nhá.” Trân Trân dịu dàng: “Ừ, hôm nay tớ cùng Linh tới sớm nên đã ở đây rồi.” Linh nói giọng ngao ngán: “Thanh Nhật ơi, tớ đang đói chết, ăn trước đây, chỗ cũ.” Dập máy, Lia cười cười đứng dậy. Bỗng, một bàn tay to nắm lấy cánh tay mềm mại của cô, Lia đánh mắt về phía hắn, ngụ ý hỏi tại sao. Lạc Hy nắm không hề mạnh như vẫn khiến tay cô ửng đỏ, thấy vậy hắn không vui nhíu mày: “Vì sao lại lạnh như vậy?” Vừa hỏi vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay thon dài xoa xoa tay cho cô. Lười trả lời dài dòng, Lia trực tiếp bỏ qua thái độ săn sóc của Lạc Hy: “Thể chất.” “Anh muốn ăn cùng em.” Tất cả khí tức tà mị đùa giỡn biến mất, bá đạo như vậy, như thể hắn là con người khác vậy. Vì Trân Trân và Linh đang chờ đợi mỏi mắt, Lia liền đồng ý luôn. Vươn tar a, nắm lấy cánh tay của Lạc Hy kéo đi. Chính vì việc này nên toàn thể bạn học trong trường đồn thổi một tin nóng mới. Vị đại thần (Lia) của lớp 11F có tình yêu đầu đời rồi! Hai người dịu dàng nắm tay nhau tới căn-tin trường cơ đấy!! Và bạn Lia của chúng ta vẫn không hay biết gì, ngồi xuống ghế mà hắt xì liên tiếp. Trân Trân cùng Linh đang trông chờ đứa-bạn-thần-kì-mà-ai-ai-cũng-biết thì chợt thấy Lia nắm tay một chàng trai như hắc mã hoàng tử đi tới. Linh đang ăn dở snack mà rơi vãi tung tóe, miệng mở lớn tới mức nhét được một cái bánh bao to. Vì đã tôi luyện kĩ năng mặt không đổi sắc trước mọi tình huống nên Trân Trân chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Nhật, bạn học này là người yêu cậu sao?” Kì diệu thay, cả căn-tin yên tĩnh. Vì sao, vì sao biết không? Vì cả trường đều biết đại thần của lớp 11F dù tài năng, ăn nói khiến người khác cứng họng nhưng lại chưa từng có một người bạn trai nào. Và ngoài ra, chưa từng đụng chạm tới một người con trai nào…Nay lại nắm tay thân mật đó!!! Mà thôi, đó là tin râu ria, bởi vì chỉ có người mà Lia thân cận mới biết…cô sợ tình yêu. Bạn nào đó (Lia) đã từng thản nhiên nói: “Tình yêu chính xác là thứ tốt đẹp nhất nên sẽ có những người lợi dụng nó để làm việc xấu, tớ rất sợ nó. Thế nên thay vì bị điều khiển bởi tình yêu thì tớ thích điểu khiển nó hơn.” Hai nhân vật chính thì lại thản nhiên ngồi xuống ghế mà không hề bị kích động giống những người nào đó. Nhướng mày, Lia trả lời: “Cậu nghĩ vậy sao? Đây là bạn mới của lớp, tớ chỉ đường cho bạn ấy tới căn-tin thôi.” Yêu nghiệt Lạc Hy ngồi một bên mỉm cười đầy thâm ý. Có quỷ mới tin! Tiếng lòng của tất cả mọi người. Trân Trân cười hiền: “Ừ, đã biết.” Chỉ là vừa nói vừa nhìn nụ cười của Lạc Hy. Còn Linh thì dường như công phu mặt dày đã lên tới đỉnh điểm, ngây thơ hỏi: “Bao giờ cậu mới chấp nhận cậu ta?” Hỏi Lia mà lại liếc nhìn hắn. Không đợi Lia trả lời, Linh quay sang bày với Trân Trân: “Ừm, đã tới bước nắm tay rồi, vậy thì hôn cũng sẽ chỉ nay mai thôi. Chúng ta chuẩn bị bày tiệc.” Nghe giọng rất trong trẻo và dễ thương…nhưng ý nghĩa sao lại “khiếp” như thế. Quần chúng bạn học thấy thế liền đồng lòng kì thị Linh một lần. Quả nhiên là đại yêu nữ, một vị tà nhân bên cạnh đại thần Lia mà. Khóe miệng cong lên, nếu mà đám người Vĩnh Kiên mà ở đây thì sẽ rớt hai tròng mắt ra không tin, vị thần nhà bọn hắn biết cười. Lạc Hy thâm tường vị ý lại gần Lia vẫn đang ăn dở spaghetti định mắng Linh. Rồi, toàn thể mọi người mở to đồng tử, tai dỏng lên cao nhất có thể. Hắn, hắn ta cứ như vậy mà hôn Lia. Ấy vậy lại chả ra vẻ có lỗi mà mỉm cười vui vẻ. Mọi người ngay cả Trân Trân và Linh cũng đồng loại từ chối thông tin này. “Này, biết tôi ghét nhất bị cưỡng hôn không?” Giọng nói mang theo tia trách cứ. “Vậy em muốn cưỡng hôn người khác ?” Một câu hỏi đảo ngược lại, giọng nói có bao nhiêu vui vẻ mọi người đều nhận ra. Lia thản nhiên liếm môi: “Ừ, tôi thích cưỡng hôn người khác hơn.” Ừ, tôi thích cưỡng hôn người khác hơn…Ừ, tôi thích cưỡng hôn người khác hơn…Ừ, tôi thích cưỡng hôn người khác hơn…Câu nói như oanh tạc trong đầu mọi người. Nghe thấy thế, lòng Lạc Hy không vui chút nào. Lần đầu tiên, hắn có cảm giác xúc động muốn xé tan khuôn mặt thản nhiên như có như không của cô gái bên cạnh. Lạc Hy đứng lên, mãnh mẽ kéo cô đứng lên theo. Người Lia rất nhỏ bé, nếu so với người đàn ông bên cạnh, cô chỉ đứng đến ngực hắn. Lia mắng: “Anh làm gì vậy? Đau.” Áp chế cảm xúc không tên trong lòng, Lạc Hy nhìn lại cánh tay cô đã bị hắn làm ửng đỏ. Tại sao trông cô mạnh mẽ như vậy? Những lời nói của cô có thể khiến người khác cứng họng…Vậy mà, sao lại yêu ớt đến thế? Ngay cả cánh tay cô, bây giờ là mùa thu, vậy mà nó lại lạnh tới mức như thể mùa đông đã tới. Hành động không chi phối bởi não bộ, Lạc Hy đưa chỗ cánh tay của cô bị ửng đỏ lên và hôn lên thật dịu dàng. Hoang đường! Cảnh mà mọi người đang thấy đây chỉ có ở trong phim thôi nhá!! Ngoài đời không có thực đâu, tức chết người mà!!! Sao hai người kia lại đẹp đôi tới vậy cơ chứ?! Khi mọi người đang theo dõi hai người thì có ánh mắt ghen tỵ cùng độc ác phóng tới người Lia. Có một sự thật là ngay cả Lia cũng không ngờ người đàn ông trước mặt sẽ làm như thế? Hôn lên tay cô sao? Không thể nào? Nhưng cô vẫn nhận ra có ánh mắt ngoan độc nhằm vào mình. Đôi mắt Lia đen tuyền không nhiễm tạp chất nhìn về phía người con gái ngồi trong góc. Ừm, không sai, là Cavile, bạn của em gái cô. Tia rét lạnh vút qua đáy mắt, Lia lạnh nhạt: “Xong chưa?” Đôi mắt của Lạc Hy trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết: “Em biết tôi là ai?” “Em có biết tôi sẽ có giá trị như thế nào?” Vừa nói vừa tiến sát lại gần Lia. Trân Trân và Linh không giữ nổi xúc động mà đứng lên định ngăn cản…bởi vì họ biết Lia đang tức giận. Hai người cũng nhìn được ánh mắt của Cavile đối với Lia, họ chắc chắn Lia đang không vui vì cô ta, chỉ thầm mong hắn (Lạc Hy) không làm cô nổi giận hơn. Tiếng cười thanh thúy vang lên. Mọi người đều biết đại thần đang tức giận, tất cả bạn học cùng cầu nguyện cho Lạc Hy. “Chỉ vì anh có giá trị lợi dụng nên tôi mới để anh ở đây. Tất nhiên tôi biết anh là ai…Nhưng, thì sao?” Giờ đây cả người Lia như gán lên người hắn. Cô nhẹ kiễng chân, hôn lên môi Lạc Hy khiến hắn bất ngờ. Rồi, bỗng cả người Lạc Hy khuỵu xuống, không ai biết Lia làm thế nào và cũng chẳng ai muốn biết để rồi không chết cũng bị thương. “Tất cả mọi thứ đều có cái giá xứng đáng.” Giọng Lia trở nên cuồng ngạo, “Chỉ cần cho tôi cái giá hợp lý, ngay cả đầu của tổng thống hay tỷ phú, tôi cũng sẽ lấy xuống cho anh.” Phủi phủi tay, Lia hạ mắt nhìn Lạc Hy, lãnh đạm khiến cho cả người Trân Trân cùng Linh bên cạnh cũng phải run run: “Anh biết không…tôi ghét người khác nhìn mình từ trên cao. Nó khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, khiến cho tôi cảm thấy mình nên khiến cho người đó phải ngước lên nhìn tôi.” Lời nói của cô thật sự rất bá, rất chân thực. Nếu để người khác nói ra thì tất cả mọi người sẽ đồng thời khinh bỉ nhưng cô là một ngoại lệ…Có một câu tương truyền của trường Tsukiakari, đó là “Bạn có thể không biết hiệu trưởng của trường là ai nhưng không thể không biết vị thần lớp 11F là ai.” Chỉ câu này cũng nói lên sự ngưỡng mộ, kính trọng của cả trường với Lia. Lạc Hy xúc động, lần đầu tiên hắn có cảm giác ngưỡng mộ đối với người kém hắn tới 5 tuổi, hắn lần đầu tiên có cảm giác muốn tìm hiểu thật nhiều thật sâu về ai đó. Quả nhiên cô thú vị như cha bảo, tim bất giác đập nhanh lên mấy nhịp. Thấy hắn im lặng, Trân Trân và Linh cùng khuyên bảo: “Thôi nào Nhật, đợi chút, mình đã gọi anh Hiển tới rồi.” Lia nhìn hai người chăm chú, càng lạnh nhạt hơn: “Mình giống người hơi chút là cần bảo vệ lắm à?” Câu hỏi này cả Trân Trân và Linh đều không đáp được. “Ừ, mình xin lỗi.” Linh là người lên tiếng trước, cô quả thực cảm thấy mình giống như là người khiến Nhật nổi cáu. Đang định xoay người, Nhật cảm thấy cả người bị kéo xuống. Không thể nào? Hắn ta cũng quá nhanh thoát khỏi huyệt vị chứ? Hai chân cô đặt trên nền đất lạnh giá, cả người không nhịn được run lên một cái. Định mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Lạc Hy, à không, nên gọi là Thế Mặc Lãnh chứ. Nhật cứ thể sững sờ nhìn hắn vuốt ve khuôn mặt của mình, rồi đến cổ, xương quai xanh. Mặc Lãnh chúi người lại gần cô, ghé sát tai Nhật, tà tà nói: “Ừ, Cái giá đối xử với anh như thế này rất lớn, anh còn chưa từng quỳ xuống trước mặt ai đâu. Tuy nhiên, anh bị em chinh phục rồi.” Tâm trạng tốt lên hẳn, cô phì cười một cái, nhẹ nhàng thổ hơi bên tai Mặc Lãnh nói: “Chú à, chú hơn cháu 7-8 tuổi đó.” Nói vậy, nhưng cô biết, pháp luật, luân thường đạo lý và cả tuổi tác không bao giờ cầm chân được người đàn ông trước mặt…có lẽ là cả cô nữa. Thấy được một mặt này của cô, Mặc Lãnh tùy tiện trả lời: “Ừ” Sau đó anh thản nhiên đứng lên, nhẹ nhàng nhân cô lên cùng. Trân Trân và Linh bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn nhau, hai người không thể tin vào mắt mình. Nhật mỗi khi nổi giận vì gia đình thì…thật sự đáng sợ và chỉ có mỗi Tư Hiển mới có thể làm lòng cô dịu lại. Nhưng giờ người đàn ông này cũng có thể, vậy có nghĩa là hắn ta sẽ trở thành một người quan trọng của Nhật sao?! Trân Trân và Linh cùng trầm mặc. Trân Trân là người đầu tiên nhận thấy tiếng chuông điện thoại, vội nói với Linh: “Linh, anh Hiển.” Trong giọng có chút vội vàng mà ngay cả cô cũng không nhận ra. Đại não của Linh nổ tung, chết rồi, nếu anh Hiển tới đây, nhìn thấy cảnh đôi này đắm đuôi…Cô thầm ôm mặt, hận không thể chạy trốn. Nhấc máy, Linh ngọt ngào lấy lòng: “Dạ dạ, anh yên tâm, mọi thứ đã ổn rồi. Khoan, anh đừng tới nữa, anh có nhiều công việc mà.” “Nhật, đây là ai?” Giọng nam ôn nhu hỏi Nhật.