Nữ hoàng padora
Chương 4 : Bạn học mới
CHƯƠNG 4: Bạn Học Mới
Có một loại người mà chúng ta cần ngưỡng mộ - người mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà đổi trắng thay đen =)))
----------------------
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Thanh Nhật chỉ cảm thấy cảm giác mềm mại của chiếc giương ngủ nữ hoàng mà Tư Hiển đặt khi tới sống tại căn nhà nhỏ này. Chính xác thì từ “nhỏ” là sai, căn nhà của cô nhét thêm ba người cùng chung sống vẫn dư dả! Những bức tường màu đen không được trang trí nhưng lại toát lên cái nhã riêng. Không chỉ vậy, Tư Hiển đã cho trồng loài hoa lan ma vô cùng quý hiếm trong nhà kính bên cạnh.
Cô thích hoa, đặc biệt là lan ma. Hương thơm của nó rất hấp dẫn, dường như lan ma sinh ra để quyến rũ. Đối với Thanh Nhật, lan ma như hành lữ bị cầm tù…nó chỉ có thể sống trong lòng đất, mê luyến cái ánh nắng của mặt trời nhưng lại không thể chạm tới mà phải ẩn mình vào đêm đen. Cái sắc trắng của lan ma thật sự tuyệt đẹp, không có từ nào chính xác để miêu tả, chỉ cần nhìn một lần là không dứt ra được.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong bóng tối, từ hồi từ hồi một.
“Maybe it was all too much
Too much for a man to take
Everything is bound to break
Sooner or later, sooner or later
Youre all that I can trust
Facing the darkest days
Everyone ran away…”
Hạ Thanh Nhật chán ghét nhíu mày, cô vẫn còn đang cảm thấy buồn ngủ; tuy nhiên, Thanh Nhật vẫn ngồi dậy, rời khỏi giường lớn, đi làm vệ sinh cá nhân, bỏ lại chiếc điện thoại. Nhanh chóng trở ra, Thanh Nhật đi tới chỗ giường, cầm điện thoại lên, những ngón tay lướt nhẹ nhàng trên màn hình cảm ứng. Vừa ấn vào nút gọi lại, đầu dây bên kia liền được kết nối; một giọng nữ dịu dàng cười nói:
“Vẫn là cái tính ngủ nướng của cậu, bây giờ là 8h17’, sắp vào tiết đầu rồi.” Khẽ cười một tiếng, cô gái tiếp tục “Giáo sư Hiroma sẽ tức đến nổ não vì cậu đó, Nhật.”
Cô lười nhác trả lời: “Ừ, Trân, Hiroma-sensei giỏi như vậy không nên chết, sẽ làm nước Nhật mất đi một cái nhân tài.” Giọng nói thành thành thực thực khiến cho cô bạn tên Trân bật cười.
“Rồi, nhanh nhanh tới trường đi, hôm nay trường ta tiếp nhận học sinh mới.”
Nhật ậm ừ đáp lại.
Quả thật giữa Thanh Nhật và giáo sư Hiroma có quan hệ khá kì lạ. Hiroma-sensei là giáo sư bậc nhất của trường Tsukiakari với hơn bốn mươi năm kinh nghiệm. Thầy vốn nổi tiếng với phương pháp dạy học thú vị khiến cho học sinh nào cũng mong được tới lớp của thầy. Nhật khi ấy mới là học sinh năm thứ nhất, tuy nhiên, trong khi bạn bè chăm chú lắng nghe Hiroma-sensei thuyết giảng thì….cô ngủ. Một anh chàng là bạn bàn bên cạnh thấy thế liền mách với giáo sư.
Đại khái cuộc “nói chuyện trong bình đẳng và hòa bình” của hai người lúc ấy như sau:
“Em kia, ai cho em ngủ trong giờ học?”
“Huh?... Thưa thầy, ngủ chỉ là quá trình sinh lý bình thường của con người, không thể cưỡng ép. Ngoài ra, cho dù ngủ nhưng não vẫn tiếp tục hoạt động với tầng suất không kém so với khi thức, vì vậy, em vẫn nghe giảng ạ.”
“Em giỏi lắm! Nói cho tôi em tên là gì?”
“Dạ, em tên Lia.” (Lia là tên tiếng anh của Nhật và tên Việt thì chỉ có người thân mới biết :) )
“Nếu em vẫn nghe giảng thì làm sao cậu kia lại mách em với tôi?”
“Hôm trước em vừa từ chối lời tỏ tình của bạn ấy.” =)))
“Không, không có…em rõ ràng là có thù với cô ta.” Cậu bạn kia bị nhìn tới đỏ chín mặt, luôn miệng phân minh. Nhật không nhanh không chậm: “Nếu cậu không yêu mình thì sao lại để ý kĩ tới mình đến vậy.”
Từ đó, cả lớp đều thầm ghi nhớ một câu: “Có một loại người mà chúng ta cần ngưỡng mộ - người mặt không đổi sắc tim không đập mà đổi trắng thay đen.”
Trùng hợp thay, Nhật là “thứ tạp lai” đó.
-----------
Thanh Nhật một khi đã quý ai thì liền không muốn làm người đó thất vọng, vì vậy, cô nhanh chóng đeo balo tới trường. Ngay khi vừa bước xuống cổng, Nhật bước thẳng vào trong chiếc BMW, bác Mã đã ngồi sẵn đợi cô. “Cảm ơn bác, ta đi thôi.”
-------
Vừa đến gần lớp học, Nhật đã nhận thấy sự khác lạ với thường ngày; lại nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 8 rưỡi – đã vào tiết đầu rồi…Nhưng vì sao trong lớp lại có tiếng nói chuyện rôm rả thế kia?
Lật lại trí nhớ trong đầu, Nhật chợt cười khổ. Không lẽ trong hơn 20 lớp học của trường, vị học-sinh-mới-mà-ai-ai-cũng-tò-mò kia lại vào đúng lớp cô. Phán đoán của Thanh Nhật quả nhiên là chưa bao giờ sai.
Tiến đến cửa lớp, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Thưa thầy, em xin vào lớp.”
Một lời mà khiến cho cả lớp như dừng hoạt động lại. Ai cũng nhìn về phía Thanh Nhật. Theo lí mà nói, Hiroma-sensei sẽ như mọi ngày ném phấn thẳng mặt người-đến-muộn-mà-ai-ai-cũng-biết kia rồi người đó sẽ lại tránh và lẩn như trạch nhưng thường.
Vậy mà hôm nay, khuôn mặt từ ái của Hiroma-sensei hiện lên vẻ đắc ý tràn trề, tâm trạng vui vẻ khiến thầy nói chuyện giọng cao lên mấy tông: “Ừ, vào đi Lia, lại làm quen với bạn mới này. Lạc Phong có thành tích rất xuất sắc, hai em sẽ dễ dàng làm bạn.”
Trong mắt Thanh Nhật, biểu hiện của Hiroma-sensei hôm nay có hàm ý là “Bạn ấy giỏi lắm đó, xem xem trò có giỏi hơn con nhà người ta không, xem xem mấy lời chặn họng người khác có tác dụng với con nhà người ta không ~”
Như con rùa bò đi vào, Nhật cuối cùng cũng nhìn mặt vị con-nhà-người-ta trong truyền thuyết. Khác với Lãnh thiếu Thế Mặc Lãnh một thân ghi chữ nguy hiểm, Liêu Tư Hiển cường thế bá đạo; cậu ta cao lớn và có khí chất lãnh đạo hiếm thấy.
Không chỉ vậy, còn rất điển trai, với mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt…thâm sâu như một tầng sương.
Cô chìa tay tới trước mặt cậu: “Chào, tôi là Lia. Hân hạnh làm quen.”
Cậu liền nhanh chóng đáp lại: “Chào, tôi là Lạc Hy.” Bàn tay cũng nhanh chóng đưa ra.
Thanh Nhật hơi sững người, cô không ngờ bàn tay của cậu lại to và săn chắc như thế. Tuy nhiên, có một điểm khiến cô ngạc nhiên hơn nhiều.
Khóe môi cong lên thành một nụ cười hoàn mĩ: “Tôi dám cá chúng ta sẽ trở thành bạn tốt sớm thôi.” Nói xong, Thanh Nhật rút tay về, ngồi vào chỗ ngồi thường ngày của mình. Mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị hơn.
Nhíu mày, nhìn theo bước đi của Thanh Nhật, lòng Lạc Hy có phần nghi ngờ.
Nhận thấy sự khác lạ giữa hai người, Giáo sư Hiroma lên tiếng: “Được rồi, Hy, em tự tìm chỗ ngồi cho mình đi, cả lớp bắt đầu tiết học nào!”
Giọng nói trầm nam tính của Hy như lan truyền vào tai mọi người: “Em có thể ngồi với bạn Lia được không?” Không đợi câu trả lời, Lạc Hy đi thẳng tới chỗ của cô.
Thanh Nhật khó hiểu hỏi: “ Vì sao muốn ngồi đây? Đừng lấy túi bánh tôi để trong ngăn bàn đó.” Giọng điệu rất ngây thơ vô (số) tội.
Khẽ cười một tiếng, Hy đáp: “Tôi thậm chí còn muốn ăn cả cậu.”
Aaaa ~ cả lớp bùng nổ, đây đây mới thực sự là vĩ nhân trong truyền thuyết nha~! Mặt không đỏ tim không đập đề cập tới chuyện khiến bàn dân phải biến sắc.
Ánh mắt Thanh Nhật lóe lên ý cười: “Hmm, muốn ăn phải bỏ tiền.”
Một câu mà khiến toàn bộ người trong lớp phải dỏng tai lên nghe ngóng, ngay cả Hiroma-sensei cũng muốn biết đoạn đối thoại của hai vị-không-phải-người sẽ như thế nào.
Một tay chống cằm, Lạc Hy nhìn chằm chằm vào Nhật một lượt từ trên xuống, cuối cùng thốt lên một câu: “Chết dưới tay mĩ nhân làm quỷ cũng phong lưu.”
Thanh Nhật tay chỉ một cô bạn trang điểm rất xinh đẹp bàn trên, cười nói: “Ly, có vẻ như bạn Hy mới của lớp ta rất yêu thích cậu đó.”
Toàn thể quần chúng bạn học lên tiếng trong im lặng: “Quả nhiên trình độ đổi trắng thay đen của Lia đã đạt tới trình độ mới”….Chỉ là trong im lặng. Trước đây không ai cả gan dám đứng lên chống lại vĩ-nhân-trong truyền thuyết, mà giờ có tới hai người. Hận mình là người thường đấu không lại!!!
Đại não lên tiếng bỏ qua cô bạn bàn trên, Lạc Hy lẳng lặng nói với Nhật: “Lia, chiều nay bạn có muốn đi chơi với mình không?”
“Làm việc là phải có lợi nhuận.” Cô cười một cái đến tinh nghịch.
“Bạn sẽ có.”
“Ừ, tôi đi.”
P/s: Muốn biết thân phận thật của Lạc Hy là ai? =))) chương sau sẽ rõ ^.^
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
78 chương
6 chương
18 chương
37 chương
13 chương