Dưới chân núi Tử Vi, có một thị trấn không lớn cũng không nhỏ, người sống ở đó lại vô cùng giàu có. Bởi vì có núi
Tử Vi che chở, nơi này so với kinh thành thật ra cũng không kém là bao, chỉ là môn quy ít hơn một chút.
Nguyên nhân cũng bởi vì hàng năm đều có quý nhân đến đây, cho nên ngay cả yêu quái cũng không dám đến làm chuyện xằng bậy.
Ở trong trấn một buổi tối, bọn họ đang tính toán làm sao để lên được đỉnh Tử Vi Sơn. Ngẩng đầu vừa nhìn thấy đỉnh núi cao ngất mây mờ che ngang kia thật sự làm người ta thấy sợ hãi.
Tiểu Đào không ốm mà rên nói: ” Trời ơi, cao như vậy mà muốn chúng ta leo đi lên sao? Ô ô… Tiểu thư, cô gia, Tiểu Đào nhất định sẽ mệt chết mất!”
Bùi Mạch Ninh buồn cười trừng mắt nhìn Tiểu Đào. Nàng ta có cần khoa trương đến như vậy không? Chẳng qua, đỉnh núi này cũng chỉ là cao hơn bình thường thôi mà.
Vừa vào trong núi, độ ấm đã giảm đi nhiều, cũng may đang là cuối mùa hạ, độ ấm này cũng thật đúng lúc, khá ôn hòa. Mùa hạ ở nơi này hẳn là rất mát mẻ và thoải mái.
Đỉnh núi Tử Vi.
Hai lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi điềm nhiên đánh cờ, lão nhân lớn tuổi hơn vuốt chòm râu của mình nói: “Hai hài tử kia đã trở lại rồi! Năm nay tính ra chính là đến kiếp nạn của chúng, cũng không biết liệu có qua nổi hay không.”
Hạ quân cờ trắng xuống, một lão nhân khác cười cười nói: “Con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta đều thành nhưng lão nhân cả rồi! Có thể tránh, không thể tránh cũng chỉ có cách cố gắng giúp đỡ bọn chúng vượt qua tai kiếp! Hơn nữa, lần trước Thượng Kiều tiên không phải đã nói rồi sao? Trong mệnh có quý nhân, mọi chuyện có thể hóa giải được.”
“Haiz, nói thì là nói như vậy, nhưng Thượng Kiều tiên cũng đã nói, đứa nhỏ kia sẽ gặp nhiều tai kiếp, cuối cùng thậm chí còn có khả năng…” Lão nhân kia nhăn lại mày, có chút không dám nói tiếp, chỉ sợ trở thành sự thật.
“Sư phụ, chưởng môn sư bá, đại sư huynh cùng nhị sư huynh đã lên núi.” Một đệ tử mặc áo bào trắng đi lên phía trước đến bẩm báo, trên trán nổi lên sự tôn sùng vô bờ đối với hai lão nhân đang ngồi.
“Hả? Quả thực đã trở lại rồi sao?” Vân Hạc chân nhân vui mừng nói, bằng không sư huynh của lão lại buồn lo vô cớ. Cũng chẳng còn biện pháp nào khác, sư huynh của lão là người cổ quái, chỉ có hai đệ tử như vậy, đương nhiên là hết sức để ý.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Sư huynh, bộ dạng của huynh lúc này, tiểu bối nhìn thấy cũng phải chê cười.” Vân Hạc chân nhân lại hạ xuống một quân cờ. Ván cờ này lão nghiễm nhiên sẽ giành chiến thắng, sư huynh của lão tâm không có đặt ở trên bàn cờ.
Vân Sấu chưởng môn bĩu môi, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ thở dài, chỉ hy vọng hết thảy đều tốt…
Cảm giác lần đầu leo lên được đỉnh núi thật sự tuyệt không thể tả.
Bùi Mạch Ninh đứng ở bên bờ đá, nhìn cảnh sắc thu lại trong tầm mắt kia, sương trắng tản ra mấy phần, từ từ đi xuống, cả trời đất này dường như đều ở đây dưới chân nàng.
Bên tai phát ra ” Tách, tách” tiếng vang, Bùi Mạch Ninh hơi nhíu mày, đi về phía một bụi cỏ phía bên. Tiếng vang kia càng lúc càng lớn, ngay lúc nàng vươn tay sắp đụng tới bụi cỏ kia thì…
“Ninh nhi…” Phía sau truyền đến thanh âm của Tư Không Thu
Trạm. Chỉ thấy khuôn mặt nguyên bản lạnh lùng như băng sơn của hắn bây giờ lại như mềm nhũn ra: “Mới vừa rồi còn ở bên cạnh ta, thế nào mà đã chạy đến nơi này rồi?”
Bùi Mạch Ninh nhướn mày, vô tội nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, cho nên mới đi ngắm nhìn một chút thôi mà!” Khóe mắt nàng thuận tiện liếc nhìn bụi cỏ kia. Giờ phút này thanh âm kia đã hoàn toàn biến mất, trong mắt lóe lên một chút sâu thẳm, khiến cho người ta cảm thấy nàng đang đăm chiêu điều gì đó.
“Ừ, cảnh sắc ở đỉnh núi Tử Vi này luôn luôn là đẹp nhất! Một hồi nữa ta sẽ dẫn nàng đi gặp sư phụ. Sư phụ nhất định sẽ thích nàng.” Trên mặt Tư Không Thu Trạm rõ ràng là đầy ý cười. Xem ra hắn thật sự rất thích Tử Vi Sơn này, hoặc có thể nói là Lưu Vân điện này, bằng không sao có thể nói ra được những lời vui vẻ đầy tự hào kia.
Vui mừng phấn khởi nho nhỏ qua đi, bọn họ đi nửa ngày cũng đến được nơi cần đến trên đỉnh Tử Vi. Một khu đại trạch lớn nằm san sát nhau, nhìn tổng quát thì gần như không thể thấy được nơi tận cùng, Tần gia bảo có lẽ chỉ bằng một nửa so với nơi này, khó trách lúc nhìn thấy Tần gia bảo, Tư Không Thu Trạm cùng Úy Kỳ Dương đều không ngạc nhiên gì cả.
Đệ tử đứng canh ở cửa vừa nhìn thấy Tư Không Thu Trạm cùng Úy Kỳ Dương, ánh mắt kia lập tức sáng lên, chạy như bay đến: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi rốt cục đã về rồi?”
Các đệ tử các đều cao hứng vây quanh Tư Không Thu trạm cùng Úy Kỳ
Dương. Lúc này họ mới phát hiện ra độc tố trong người Tư Không Thu Trạm đã được khống chế ổn định, lập tức vui vẻ chúc mừng hắn. Bùi Mạch Ninh chú ý tới, Tư Không Thu Trạm lúc này tuy vẫn trưng sắc mắt lạnh lùng, nhưng con ngươi màu hổ phách thì hiện lên nhiều tia kinh hỉ.
“Ồ? Các nàng là…..?” Những đệ tử kia cuối cùng cũng chú ý đến
Bùi Mạch Ninh cùng Tiểu Đào. Các nàng từ khi rời khỏi Tần gia bảo đều thay nữ trang, dù sao bên người có hai tu tiên nhân bảo hộ, chắc hẳn không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng, trừ bỏ các tu tiên nhân khác, Lưu Vân điện bọn họ gần như có rất ít nữ đệ tử, giờ phút này vừa nhìn thấy Bùi Mạch Ninh, những đệ tử kia cũng không khỏi được băn khoăn bất an, giương mắt nhìn nhìn các nàng, nhưng lại không có ai dám tiến lên đây chào hỏi.
“Một đám tiểu tử thối, hiện tại mới biết thẹn thùng sao?” Úy Kỳ Dương buồn cười vỗ vỗ bả vai các sự đệ, một bên giới thiệu với tất cả: “Vị này, chính là thê tử của sư huynh, cũng là sư tẩu của chúng ta đấy, biết không?”
Những đệ tử kia trợn mắt há hốc miệng, trong lúc nhất thời chỉ có kinh ngạc, vẻ mặt nào cũng có. Bọn họ không dám tin đại sư huynh luôn luôn hết sức lạnh lùng thế mà lại lấy được thê tử. Thật sự đúng là bất khả tư nghị*.
*bất khả tư nghị: Không suy nghĩ hay bàn luận gì được.
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
34 chương
96 chương
389 chương
146 chương
34 chương
48 chương