“Là ta quản giáo không nghiêm! Hai hài tử này, ta tất nhiên sẽ giáo huấn cẩn thận lại mới được.” Trong giọng nói của Nam Lãng có phần buồn bã và mệt mỏi.
Nam Huy cùng Nam Lâm nghe vậy, mặt lập tức trắng bệch. Nam Huy vội vội vàng vàng nói :”Cha, cha đừng nghe bọn họ nói bừa! Chúng con lần này theo cha đến đây không phải là để nghe người khác giáo huấn!”
Nam Lãng nhìn Nam Huy bằng vẻ mặt không hiểu, cho đến tận khi Nam Huy run lên sợ hãi không dám nói gì nữa mới thôi.
“Các ngươi đã làm chuyện gì, người làm cha là ta đây đều biết hết thảy.” Ngữ khí trầm ổn, lại có cảm giác uy nghi buộc người khác phải tin tưởng.
Dứt lời, ông bình tĩnh nhìn mấy người bên Tư Không Thu Trạm nói : “Xin hỏi chư vị là từ đâu mà đến đây?” Ông luôn luôn thích có tài người.
“Không dám dối gạt ngài, sư huynh đệ chúng ta là đệ tử của Lưu Vân điện.” Nhẹ nhàng buông lời tiết lộ ra một câu như vậy, Úy Kỳ Dương buồn cười khi thấy sắc mặt huynh muội Nam gia càng thêm trắng.
Quả thực, sắc mặt Nam Lãng lập tức trở nên khó coi rất nhiều, hô hấp dồn dập đứng lên, trợn mắt thêm vài lần nhìn Nam Huy cùng Nam Lâm, trong lòng ông tức giận cực kỳ~~ Lưu Vân điện? Đây chính là đệ tử Lưu Vân điện sao? Hai đứa con của mình càng lúc càng gây chuyện, không làm mình bớt lo đi một chút nào!
Qua một hồi lâu, ông mới mới khôi phục lại tâm tình của bản thân, mở miệng nói: “Nguyên lai nhị vị là xuất từ Lưu Vân điện! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, kính nể đại danh Lưu Vân điện từ lâu nay vừa thấy, quả thực bất phàm, danh bất hư truyền.” Trong mắt của ông tràn đầy sự hài lòng khi nhìn hai người phía trước mặt~~~ Đến khi nào thì hai đứa con của mình mới được như người ta?~~ Nếu được thì ngay cả khi ngủ, ông cũng bật cười
Úy Kỳ Dương cười cười, hết sức hài lòng với cách nói Nam Lãng. Thật sự có chút hơi tự mãn!
“Đúng rồi, hôm nay ta đến tìm Tần công tử, chủ yếu là trao đổi chuyện linh thú.” Nam Lãng cuối cùng nhớ ra mục đích đi đến Tần gia bảo.
Mặc dù là cũng muốn gặp mấy vị bị nhi nữ của ông chọc giận, nhưng chuyện quan trọng hơn tất cả chính là chuyện này.
Mấy người Bùi Mạch Ninh cũng đúng lúc vừa mới biết, nguyên lai Tần gia bảo này là nơi nuôi linh thú nổi tiếng.
Thế nhân chỉ biết Lang thành là nơi có nhiều linh thú tồn tại nhưng lại không biết những linh thú đó đều là do Tần gia bảo tiến cử. Đối với người Lang thành, Tần gia bảo chính là ân nhân, dù sao người bình thường đâu dễ gì được sống trong Tần gia bảo. Đây cũng là nguyên nhân mà Nam
Lãng kính nhường Tần gia bảo vài phần.
“Hả? Nuôi linh thú hết sức gian khổ, muốn thuần phục bọn chúng, cũng thập phần khó khăn! Thành chủ hiện thời muốn linh thú này làm cái gì?” Tần Lộc khẽ nhíu mày, có chút không hiểu.
Vừa nhắc tới linh thú, mắt Nam Huy và Nam Lâm đều sáng lên. Lúc trước Nam Lâm vì muốn có được một linh thú mà không tiếc tự mình đi dụ dỗ Tần Lộc. Đương nhiên, cuối cùng chỉ tổ khiến người chê cười thêm mà thôi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tần Lộc chán ghét Nam Lâm.
“Thực không dám giấu diếm, tu chân đại hội sắp tới này, các vị ở đây hẳn là cũng đã biết! Lang thành chúng ta cũng sẽ cử người đi. Linh thú này, chính là vì mục đích đó.” Nam Lãng vừa nhắc tới đại hội tu chân, không khỏi mỉm cười. Là người, ai cũng muốn được một lần thể hiện mình trong đại hội tu chân, cơ hội này mang cho bọn họ không ít lợi ích. Ít nhất ở Tu Chân Giới, danh tiếng của bọn họ cũng sẽ được nâng lên.
Tần Lộc hiểu rõ, gật đầu. Hắn vốn là thương nhân, chuyện buôn bán sao có thể không làm? Hỏi rõ nguyên nhân thì cũng có thể đáp ứng. Huống chi hắn đã sớm đáp ứng thành chủ, chọn một linh thú tốt nhất cho ông.
Vừa nhắc tới đại hội tu chân, sắc mặt Úy Kỳ Dương và những người khác hơi biến sắc. Bọn họ đã ở bên ngoài một thời gian khá dài, xem ra cũng đã đến lúc trở về đỉnh Tử Vi Sơn. Đại hội tu chân kia được cử hành trên đỉnh núi Tử Vi, bọn họ là đệ tử thủ tịch, nên về sớm một chút chuẩn bị.
Nam Lãng sau khi nghe được đáp án hài lòng thì trở về. Sau khi bọn họ rời đi, Tư Không Thu Trạm cùng Úy Kỳ Dương cũng nói cáo từ theo. Tuy rằng Bùi Mạch Ninh còn hơi không cam nguyện, nhưng lại cũng không thể không rời đi. Trong nửa tháng này, nàng gần như đã lật tung khắp cả tòa
Lang thành cũng không tìm thấy tung tích mảnh nhỏ kia. Bây giờ chỉ có thể thầm mong, mảnh nhỏ đó không còn ở Lang thành này nữa.
Bất đắc dĩ thở dài, có lẽ phải rời khỏi đây thật, Bùi Mạch Ninh đã có một cảm giác cứ như thể ai đó đang theo dõi nàng. Nhưng hỏi đến hai người tu nhân sĩ bên cạnh, họ nói không có cảm giác gì, chẳng lẽ nàng thật sự bị ảo giác sao?
Bầu trời xanh thẳm, trời trong nắng ấm, khắp nơi đều là cảnh sắc non xanh nước biếc. Phong cảnh tuy rằng mê người, nhưng bọn họ cũng vẫn phi ngựa như bay tiến về đỉnh núi Tử Vi.
Dọc theo đường đi, trên đường lớn cũng có không ít người qua lại, mục đích đều giống nhau. Đó chính là đỉnh núi Tử Vi. Cũng phải, đại hội tu chân sắp diễn ra, mọi người đều lên đường tụ hội về đây cả.
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
34 chương
96 chương
389 chương
146 chương
34 chương
48 chương