Mặc kệ những đệ tử kia rốt cuộc có tin hay không, dù sao đây là sự thật. Bọn họ tản đi, Tư Không Thu Trạm liền dẫn Bùi Mạch Ninh xuyên qua vài tòa đình viện, tới nơi phía sau núi.
Thác nước như dải lụa, đổ xô ầm ầm từ trên trời xuống, lưu lại hài hòa trên đỉnh Tử Vi. Có thể nhận ra, nước trong những con suối trên ngọn núi này đều từ thác nước này mà ra.
Dòng suối chảy qua khu đất trống, có bàn đá ghế đá đầy đủ mọi thứ, hai vị lão nhân vẫn do dự như trước, chém giết nửa ngày. Ván cờ này có vẻ như đi một nước lại càng thêm khó.
“Ha ha, sư huynh, huynh xác định là đánh ở chỗ này rồi chứ?” Vân Hạc chân nhân cười tít mắt hỏi, trong mắt chợt lóe lên tia giảo hoạt.
“Chậc, ngươi …..cái tên này sao lại giảo hoạt như thế! Đừng dùng này ánh mắt như vậy nhìn ta, càng nhìn càng muốn nổi giận.” Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ngầm bi thương của sư đệ kia, lão liền cả người không thấy thoải mái.
“Haiz, sư huynh, huynh đừng nói như vậy, ta thật sự rất thương tâm đó.” Vân Hạc chân nhân thở dài nói, bộ dáng kia cũng chỉ là tốt ở bề ngoài, hơi kinh sợ khi thấy ánh mắt Vân Sấu chưởng môn quét thẳng tới.
“Sư phụ, sư thúc – -” Bên tai truyền đến tiếng gọi của Tư Không Thu Trạm, hai người đều dừng quân cờ trên tay lại.
“Ai nha, đồ nhi ngoan của ta, ngươi cuối cùng đã trở về.” Vân Sấu chưởng môn nhanh tay hạ quân cờ xuống.
Ánh mắt của Vân Hạc chân nhân chợt lóe lên, nhân cơ hội sư huynh của lão còn chưa hoàn hồn lại nhanh chóng thay đổi vị trí của hai quân cờ.
Đáng tiếc, không may chính là…….vẫn bị Vân Sấu chưởng môn phát hiện.
“Quan kỳ bất hối chân quân tử, hạ thủ vô hồi đích trượng phu*! Ngươi …ngươi… ngươi… Ngươi làm sao có thể như vậy hả?” Vân Sấu chưởng môn cả kinh sợ hãi, giận đến đỏ rần mặt, dậm chân muốn đổi lại vị trí hai quân cờ kia. Tiếc rằng, Vân Hạc chân nhân xấu tính không chịu thừa nhận.
*Quan kì bất hồi chân quân tử, hạ thủ vô hồi đích trượng phu: Xem cờ không nói mới là quân tử thật sự, nhấc tay không hoán mới là trượng phu.
“A…. bọn họ…” Bùi Mạch Ninh trợn mắt há hốc miệng nhìn hai lão nhân râu tóc bạc phơ rồi mà cư xử chẳng khác nào trẻ con. Thật sự không khỏi cảm thán.
“Không sao! Bọn họ vẫn luôn như vậy, chúng ta đều nhìn quen rồi.” Tư Không Thu Trạm cười cười, bất đắc dĩ nhìn hai lão nhân. Sư phụ này vốn là một Lão Ngoan Đồng, sư thúc thì càng cực kỳ phúc hắc, cả ngày nếu không khi dễ sư phụ hắn thì lại cảm thấy như thiếu cái gì đó.
Khóe miệng Bùi Mạch Ninh hơi giật giật, rốt cục nàng cũng lại một lần nữa biết Tư Không Thu Trạm và Úy Kỳ Dương tỳ khí thất thường như thế là do đâu. Đứng ở bên người hai lão nhân này, muốn bình thường xem ra cũng khó khăn.
“Sư phụ, sư thúc, đây là vợ của con! Con lần này dẫn nàng trở về cùng ra mắt hai người.” Thanh âm lạnh như băng củaTư Không Thu Trạm đã thành công trong việc ngăn cản hai lão nhân tiếp tục khẩu chiến.
Hai Lão Ngoan Đồng cuối cùng cũng dời ánh mắt ra khỏi bàn cờ, bình tĩnh nhìn về phía Bùi Mạch Ninh.
Trong mắt của hai người đó đều hiện lên sự thâm thúy như nhìn thấu được hết thảy mọi bí mật. Bùi Mạch Ninh tức thì bị bọn họ nhìn chằm chằm liền cảm thấy không thoải mái, mày nhíu lại, cảm giác như bọn họ đã nhìn thấu cả con người của nàng.
“Hả? Đây là vợ của ngươi ư?” Vân Sấu chưởng môn đột nhiên nhảy đến trước mặt Bùi Mạch Ninh, nhìn lên nhìn xuống, dường như phát hiện ra nàng có cái gì đó, tiêos theo sau thì không ngừng gật đầu nói: “Được rồi, được rồi, rất tốt, nàng dâu này ta rất thích!” Nói xong lão cười hề hề, trong nháy mắt làm cho người ta có loại một cảm giác hòa ái dễ gần, không khác gì một lão gia gia bình thường trong nhà là mấy.
“Chậc, thật sự là không sai đâu! Căn cốt thật tốt, nếu là tu tiên chắc hẳn cũng không tệ.” Ngay cả Vân Hạc chân nhân cũng không ngừng gật đầu, nhưng, chính bọn họ cũng đều hiểu: nàng…. căn bản là không cần phải tu tiên…
Hai vị lão nhân cùng Bùi Mạch Ninh, bên này hiểu bên kia, cũng tự ngầm để trong lòng không nên nói ra. Dù sao cũng là người có địa vị cao trong Tu Chân Giới, ánh mắt kia đã nói cho nàng biết, bọn họ nhìn ra nàng rất đặc biệt.
Nếu hai người lão nhân không có hành động gì khác lạ, chứng tỏ bọn họ xác định nàng vô hại, không phải sao? Chỉ cần không làm thương tổn đến đồ nhi bảo bối của lão nhân, thì đương nhiên là không có việc gì. Mà nàng…. cũng sẽ không làm như vậy.
Tư Không Thu Trạm cũng không biết suy nghĩ trong lòng của bọn họ, lại còn cao hứng khi sư phụ vừa lòng với tân nương tử mới của mình, sắc mặt mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng bàn tay lại nắm chặt tay của nàng hơn.
Hai vị lão nhân vô cùng cao hứng tiếp tục chơi cờ, thậm chí còn mời mọc Bùi Mạch Ninh cùng nhau bồi bọn họ chơi cờ. Bùi Mạch Ninh làm chuyện gì cũng rất linh hoạt và khôn khéo, có thiên phú nên rất nhanh đã thân cận hơn với hai lão nhân. Kết quả cuối cùng chính là, Tư Không Thu Trạm đứng một bên bất đắc dĩ cười khổ. Hắn trở thành ‘hoa lá’ làm cảnh ở đây rồi!
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
34 chương
96 chương
389 chương
146 chương
34 chương
48 chương