Khi Cố Thịnh Nhân được sư tôn của mình truyền tin đến là lúc cô đang luyện kiếm ở một nơi bằng phẳng trên đỉnh núi Lăng Tiêu.
Cô đến động phủ của sư tôn liền nhìn thấy một nam tử đang đứng bên cạnh sư tôn.
Đây là lần đầu tiên Cố Thịnh Nhân nhìn thấy một người có thể cười một cách thoải mái bên cạnh sư tôn.
“Duy Tâm, đây chính là...” Lăng Tiêu tôn giả đột nhiên dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Con hãy gọi hắn là sư huynh đi. Sau này, sư huynh của con sẽ chơi cùng với con.”
Nam tử kia xoay người lại.
Rất lâu sau đó Cố Thịnh Nhân vẫn nhớ, lúc nam tử kia cúi đầu xuống có mang theo mùi thơm của hoa sen, khuôn mặt như ngọc tràn đầy vẻ dịu dàng: “Muội tên là Duy Tâm đúng không? Ta là Huyền Kha, là sư huynh của muội.”
Trái tim của Cố Thịnh Nhân bình tĩnh lại trong mùi hương này.
Huyền Kha? Nếu cô nhớ không nhầm thì Huyền Kha này chính là thánh kiếm cường giả còn lại của kiếm phái Tinh La?
Khác với Lăng Tiêu tôn giả, Huyền Kha là một trong những kiếm thánh cường giả trẻ nhất, hắn đến nay còn chưa đến một nghìn tuổi.
Luận về vai vế, Huyền Kha là đệ tử cuối cùng của sư huynh Lăng Tiêu tôn giả, Cố Thịnh Nhân gọi hắn một tiếng sư huynh là chuyện đương nhiên.
Để một kiếm thánh cường giả chơi cùng với cô sao?
Cố Thịnh Nhân thấy quả không hổ là sư tôn của mình, thật bạo tay, cả đại thế giới Thiên Lan này có mấy người làm được như vậy.
Huyền Kha thấy tiểu nữ oa mặt mày hồng hào đẹp đẽ trong sáng như ngọc nhìn mình, trong lòng liền dâng lên sự dịu dàng.
Trong những ngày tiếp theo, Huyền Kha có thời gian là sẽ đến núi Lăng Tiêu, thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm cho Cố Thịnh Nhân, nhưng đa số đều là mang cho cô vài món đồ chơi bên ngoài hoặc kể mấy câu chuyện thú vị liên quan đến kiếm phái Tinh La.
Thời gian mười năm cứ như vậy trôi qua.
Điều duy nhất khiến cho Cố Thịnh Nhân cảm thấy không biết phải làm sao chính là người yêu của mình ở thế giới này luôn coi mình là một tiểu nữ oa không trưởng thành, có thể nhìn ra hắn hiện tại đối với mình không có một chút tình cảm nam nữ.
Có điều thời gian còn nhiều. Kiếm tu, nhất là kiếm tu cao cấp tuổi thọ tính bằng hàng nghìn năm, bọn họ thoải mái có thời gian bên nhau, không phải sao?
Tư chất cơ thể này của Cố Thịnh Nhân thật sự rất đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi mà từ một người bình thường chưa có tu luyện gì đã trở thành một kiếm hoàng cường giả.
Kiếm hoàng cường giả mười tám tuổi.
Những người năm đó vào kiếm phái Tinh La cùng Cố Thịnh Nhân, đại bộ phận đều dừng ở cấp kiếm khách, một số ít có tư chất ưu tú thì trở thành kiếm sư.
Mà tư chất tầm thường như Bạch Hinh Nhã vẫn còn đang loay hoay ở cấp kiếm giả.
Ngay cả Lăng Tiêu tôn giả cũng từng cảm thán, đồ đệ của mình có tư chất xuất sắc nhất trong số những người ông đã từng gặp, mà ngay cả bản thân ông có khi cũng không bằng.
“Những điều ta có thể dạy cho con, về cơ bản con đã nắm rõ, với cảnh giới hiện nay của con thì đã được coi là một cường giả trong đại thế giới Thiên Lan, con đường kiếm đạo của con sau này phải tự dựa vào chính bản thân mình.”
Lăng Tiêu tôn giả nói với Cố Thịnh Nhân một hồi rồi tặng cho cô một thanh trường kiếm do đích thân mình rèn, sau đó bắt đầu bế quan tu luyện.
Cố Thịnh Nhân biết tuổi thọ của sư tôn mình đã tận.
Nếu lần bế quan này không có đột phá thì chưa chắc đã có ngày tỉnh lại.
Cố Thịnh Nhân hỏi hệ thống: “Có đan dược hay dược liệu nào có thể kéo dài tuổi thọ không?” Mười năm chung sống, cô thật sự coi nam nhân này là sư tôn của mình.
Hệ thống suy nghĩ rồi trả lời: “Trong thế giới này có một loại thiên tài địa bảo gọi là thái tuế, thái tuế mười năm có thể kéo dài tuổi thọ mười năm, thái tuế trăm năm có thể kéo dài tuổi thọ trăm năm, thái tuế nghìn năm có thể kéo dài tuổi thọ nghìn năm. Nhưng trong câu chuyện ban đầu thì nhiều lắm cũng chỉ xuất hiện một gốc thái tuế trăm năm, cuối cùng bị Bạch Hinh Nhã dùng mất.”
Cố Thịnh Nhân lặng lẽ ghi lại trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
22 chương
50 chương
27 chương
70 chương