Cố Thịnh Nhân hơi hoảng hốt, so với Cố Duy Tâm thì người này mới chính là được điêu khắc từ băng tuyết? Cô nghiêm túc lùi lại đằng sau một bước, hướng về phía nam nhân áo trắng hành đại lễ: “Đệ tử Cố Duy Tâm, bái kiến sư tôn.” Ánh mắt của nam nhân áo trắng nhu hòa trong chốc lát rồi gật đầu nhìn Cố Thịnh Nhân: “Được, con hãy nhớ kỹ, ta hiệu là Lăng Tiêu, con là đệ tử đầu tiên, cũng sẽ là đệ tử cuối cùng của ta.”  Từ đó về sau Cố Thịnh Nhân ở lại núi Lăng Tiêu. Thời gian càng lâu, cô càng phát hiện sư phụ Lăng Tiêu này của mình thật sự không giống người phàm trần. Ngoài việc dạy dỗ Cố Thịnh Nhân, ông chưa bao giờ ra ngoài giao lưu với người khác, không cần ăn uống, thậm chí núi Lăng Tiêu này, trước khi Cố Thịnh Nhân đến thì đã hàng nghìn năm không cho phép người ngoài đặt chân vào.  Thật khó có thể tưởng tượng, người này đã sống những ngày tháng như thế nào, ông không cảm thấy nhàm chán sao? Sau khi ở núi Lăng Tiêu nửa năm, cuối cùng Cố Thịnh Nhân cũng hỏi vấn đề này. Lăng Tiêu tôn giả hơi giật mình, ông là một sư tôn tốt nên sẽ cố gắng trả lời câu hỏi của đồ đệ.  Nhìn đôi mắt trong veo của đệ tử, Lăng Tiêu tôn giả nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nhàm chán sao? Con đường kiếm đạo kiến thức uyên thâm, ta chỉ sợ nỗ lực cả đời cũng không thể tìm ra được những đạo lý đúng đắn, sao lại nhàm chán?” Cố Thịnh Nhân im lặng.  Tất cả mọi người đều nói thái thúc tổ núi Lăng Tiêu trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết, không có nhân tình, là người có trái tim lạnh lùng vô tình bẩm sinh, cũng là kiếm tu trời sinh. Cố Thịnh Nhân nghĩ không phải là ông có trái tim lạnh lùng vô tình mà là tất cả tâm tư tình cảm của ông đều đã giao cho con đường kiếm đạo. Nếu không phải biết bản thân mình sắp gặp đại nạn, cần bồi dưỡng một tân kiếm thánh cường giả vì kiếm phái Tinh La, Cố Thịnh Nhân có thể khẳng định ông tuyệt đối không thu nhận cô làm đệ tử.  Lăng Tiêu tôn giả thấy tiểu đồ đệ của mình cúi đầu không nói lời nào, dáng vẻ suy tư, đột nhiên hỏi: “Duy tâm cảm thấy nhàm chán sao?” Ông suy nghĩ một lát liền nhớ ra tiểu hài tử tuổi này thật sự rất thích náo nhiệt, ông từ nhỏ tính tính lầm lì không thích tiếp xúc qua lại với người khác nhưng lại quên mất rằng đồ đệ mình chưa chắc đã như vậy. Cố Thịnh Nhân bị hỏi như thế liền thấy sửng sốt, quả thật nửa năm nay cô không giao lưu với người khác nhưng cũng không hề cảm thấy khó chịu, Lăng Tiêu tôn giả là một sư phụ rất tốt, ông có thể dùng cách đơn giản nhất để truyền đạt cho đệ tử những kiến thức của bản thân mình đối với kiếm đạo, Cố Thịnh Nhân đã thu được những lợi ích không nhỏ.  “Là vi sư không suy nghĩ chu đáo.” Không đợi Cố Thịnh Nhân kịp phản ứng, Lăng Tiêu tôn giả đã đưa ra quyết định. Cố Thịnh Nhân: Tình huống gì đây? Rốt cuộc sư tôn đang nghĩ gì vậy? Rất nhanh chóng Cố Thịnh Nhân liền biết Lăng Tiêu tôn giả nghĩ đến điều gì.  Cứ mấy ngày lại có mấy hài tử chạc tuổi của Cố Thịnh Nhân được đưa lên núi Lăng Tiêu. Bọn họ đều có một đặc điểm chung chính là kiếm tâm đều từ cấp bảy trở lên. Theo nhận thức của Lăng Tiêu tôn giả thì kiếm tâm từ cấp bảy trở xuống, thiên phú có thể coi là rất kém cỏi.  Cố Thịnh Nhân dở khóc dở cười, cô biết sư tôn của mình không có ý phân biệt đối xử, mà từ đáy lòng ông cho rằng như vậy. Song Lăng Tiêu tôn giả phát hiện cách làm của mình không thu được hiệu quả tương ứng. Những hài tử kia đều coi sự tồn tại của mình là vô cùng quan trọng, từ trước đến nay đều có kẻ hầu người hạ, đến núi Lăng Tiêu, chưa nói đến việc cái gì cũng không có, lại còn có một vị thái sư tổ lạnh lùng như băng, nhìn rất dọa người.  Không có hài tử nào sau khi đến đây lần thứ nhất đồng ý quay lại lần thứ hai. Lăng Tiêu tôn giả suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ ra một người rất thích hợp.