“Thiếu gia Ryan, nghe nói người mới giáo viên dạy kiếm tới, ta muốn thỉnh giáo một chút.” Một gã tóc vàng nói với Lancelot.
Nói xong hắn ta nhìn Cố Thịnh Nhân đang giấu mình trong áo choàng, giọng nói có ý khinh thường.
“Nghe nói người là giáo viên mới, hóa ra lại là nữ?” Hắn ta đánh giá Cố Thịnh Nhân: “Một người phụ nữ mỏng manh, nên ở nhà để đàn ông bảo vệ, loại vũ khí như kiếm, không nên để phụ nữ sử dụng!”
“Hơn nữa…” Hắn ta nhìn thấy thanh trường kiếm trong tay Lancelot nhìn với vẻ kinh thường: “Quả nhiên là kiếm của phụ nữ, nhỏ bé thế này, khi đối đầu với kẻ thù, có thể cắt đứt cổ họng đối phương không?”
Trong lòng Lancelot đầy tức giận, tên tóc vàng này chính là thầy giáo dạy kiếm trước kia của hắn, tên là Hart, kỹ thuật sử dụng kiếm tương đối ổn, nhưng thái độ ngạo mạn, hơn nữa lại vô cùng kinh thường phụ nữ.
Lúc đó Lancelot vừa về đã nói với ba mẹ mình là tự học luyện kiếm theo phương pháp mới, không cần thầy dạy kiếm, nên khiến hắn ta ấm ức.
Nhưng sao hắn ta dám sỉ nhục nàng!
Lancelot định mở miệng, nhưng lại bị Cố Thịnh Nhân chặn lại.
Nàng cười như không nhìn Hart: “Ngươi có muốn đấu với ta không?”
Vẻ mặt Hard đầy thách thức: “Đương nhiên.”
Cố Thịnh Nhân gật đầu: “Cũng được, nhìn ngươi như vậy có lẽ khinh thường kỹ thuật sử dụng kiếm của ta.”
Nàng giơ tay phải lên, một thanh kiếm xuất hiện.
Hart nhìn chiêu thức đó vô cùng kinh ngạc: “Giả thần dọa quỷ.”
Cố Thịnh Nhân không để ý tới hắn ta, mà quay đầu nói với Lancelot: “Xem cho rõ nhé, đây mới là uy lực của kỹ thuật sử dụng kiếm.”
Lancelot ngạc nhiên, Ekaterina hùng mạnh mà hắn biết chưa bao giờ sử dụng kiếm.
Sau đó, hắn mở to đôi mắt.
Một tia sáng lóe lên từ trường kiếm.
Thanh kiếm trong tay Hart được tèn từ sắt nên đã bị chẻ làm đôi.
Kiếm của Cố Thịnh Nhân đã kề lên cổ hắn ta.
Một sự lạnh lẽo đang từ cổ lan tràn khắp cơ thể Hart, hắn ta không ngờ chỉ một kiếm có thể dễ dàng khiến đầu hắn ta lìa khỏi cổ, giống như nửa thanh kiếm đang nằm dưới đất vậy.
“Ngươi nói xem, kiếm mảnh như vậy, ở trên cổ người có chém đứt cổ ngươi không?” Cố Thịnh Nhân nhẹ nhàng giơ kiếm về phía trước, Hart lập tức giảm thấy đau đớn.
Sắc mặt Hart không thay đổi, nhìn chằm chằm vào Cố Thịnh Nhân: “Ta xin lỗi về hành vi vừa rồi của mình, kiếm thuật của người vô cùng mạnh mẽ, ta không thể địch nổi, Hart ta tâm phục khẩu phục. Đã bại dưới tay người, mặc người xử trí.”
Hắn ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, dáng vẻ ngẩng cao đầu.
Cố Thịnh Nhân thuận tay rút kiếm về, không thèm liếc nhìn hắn ta.
“Nếu đã biết như vậy, thì đi đi.”
Nàng đang nói, ánh mắt nhanh nhẹn nhìn xung quanh.
Phu nhân Ryan đang nấp trong bóng tối trên lầu, quan sát, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cảm giác như mình đã bị phát hiện.
Không thể nào! Bà ta tự an ủi mình, nơi này vị thế đặc biệt không ai có thể phát hiện ra mình.
Lancelot vẫn luôn dõi theo Cố Thịnh Nhân nhìn thấy hành động của nàng, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cố Thịnh Nhân trả lời không dứt khoát.
Sau khi Phu nhân Ryan xuống lầu, nghĩ ngời rồi vẫn nói chuyện hôm nay với chồng mình.
“Bà nói cái gì?” Ông Brow vừa tức vừa sợ.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
15 chương
17 chương
194 chương
12 chương
10 chương
71 chương