“Bà thực sự là hồ đồ!” Brodt tiên sinh đi lòng vòng hai vòng trong thư phòng. “Dựa theo lời bà nói, Nếu Lance lão sư kia có thể là một Harter cường giả, nàng ta có thể phát hiện bà cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.” Brodt tiên sinh có chút u buồn: “Cường giả như thế, có ai không phải là người tâm cao khí ngạo, lỡ như người ta tức giận bỏ đi, chúng ta làm sao bây giờ?” Phu nhân Ryan cũng có chút nóng nảy: “Lúc đó ta cũng chỉ muốn thử nàng ta một chút, nào biết đâu rằng Harter lại nói thẳng ra như vậy?”  Brodt tiên sinh đột nhiên hỏi: “Vị cường giả thần bí kia, có thật như bà nói, lợi hại như vậy?” Nói đến điều này, hai mắt Phu nhân Ryan sáng lên: “Trời ạ, ta chưa từng gặp qua kiếm thuật ưu nhã như vậy, ta thấy nàng ta chỉ nhẹ nhàng rút kiếm múa vài đường, kiếm quang xuất hiện, sau đó kiếm liền đặt trên cổ Harter.” Brodt tiên sinh trầm ngâm một chút, cuối cùng nói: “Nếu như vậy, đợi lát nữa bà nên tự mình đi xin lỗi.”  Cường giả như vậy, đáng giá buông tư thái đi kết giao. Dù sao Phu nhân Ryan cũng không ngu, bà ta hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ý trượng phu, gật đầu: “Được, ta đi chuẩn bị một chút.” Phu nhân Ryan đến, nằm trong dự liệu của Cố Thịnh Nhân.  “Các hạ, hôm nay đã mạo phạm, là lỗi của ta, xin các hạ lượng thứ.” Phu nhân Ryan thành khẩn xin lỗi. Cố Thịnh Nhân căn bản cũng không có ý định tính toán, dù sao cũng là mẫu thân của người yêu đời này, cô gật đầu, nhận lễ vật của Phu nhân Ryan. Lancelot chạng vạng tối mới tới gia tộc Ryan, trong tiểu viện tử sắp xếp cho Cố Thịnh Nhân: “Xin lỗi.”  Cố Thịnh Nhân không nói gì. Lancelot cũng không ngốc. Đối phương cũng đã đủ rõ ràng, đường đường nữ thân vương huyết tộc, vì hắn che giấu hành tung đi tới thế giới loài người, cùng hắn luyện kiếm, quan tâm hắn.  Bản thân có tài đức gì, có khả năng gì mà khiến nàng ái mộ đối đãi? Thế nhưng nàng ở đây lại chịu ấm ức. Hắn đột nhiên thấy Cố Thịnh Nhân khẽ động, liền biến mất trong phòng.  Lancelot cả kinh, đây là cô tức giận rời đi? Hắn không nhịn được mở miệng kêu: “Ekaterina, nàng ở đâu?” Nhưng không ai trả lời hắn.  Lancelot thất vọng ngồi dưới đất, nhất định là nàng tức giận không muốn gặp lại mình. Kỳ thực Cố Thịnh Nhân không suy nghĩ nhiều như vậy, đột nhiên cô biến mất là bởi vì cảm thấy Olivia ở đây. “Nàng quả nhiên ở đây.” Giọng Olivia không nghe tâm trạng.  Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cố Thịnh Nhân, lửa giận đầy mình Olivia đột nhiên không biết nên phát tiết thế nào. Hắn ta nên nói cái gì? Nói mình thấy cô đã rất lâu không ở lâu đài bóng đêm, điều tra mới phát hiện cô vẫn ở trong nha một nam nhân loài người?  Nói hắn ta ghen tỵ, vì thế không quan tâm đến tìm cô? Hắn ta có tư cách gì mà nói những lời này? Cuối hắn ta cũng chỉ nói một câu: “Nghe nói nàng gần đây mê luyến một người, ta cố ý sang đây xem xem.”  Lúc này tâm trạng Cố Thịnh Nhân không tốt như vậy, cô trực tiếp hỏi ngược lại: “Ta nhớ ở đây cũng không phải địa bàn của gia tộc Malkavian, Olivia, ngươi quản cũng quá rộng đấy?” Olivia vừa muốn mở miệng, đột nhiên ngừng lại. Hắn ta rõ ràng nghe được trong gió truyền tới một câu “Ekaterina”.  “Quả nhiên nàng cho phép hắn gọi tên của nàng?” Olivia chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng lúc càng dâng lên thiêu đốt. “Olivia, Ekaterina ta làm việc, không có nghĩa vụ bẩm bảo bất kỳ kẻ nào. Ta còn có việc, đi trước.” Cố Thịnh Nhân xoay người rời đi. Một tay vươn ra cản đường đi của cô.