“Ngươi không cần ngủ sao?” Lancelot nhìn Cố Thịnh Nhân vô cùng trong sáng.
Cố Thịnh Nhân lạnh lùng đứng sang một bên: “Không cần, không phải ngươi muốn ta trông cho ngươi ngủ sao. Giờ ngươi có thể ngủ rồi đó.”
Lancelot không nói gì nữa, hắn nghe lời bắt đầu… cởi quần áo.
Áo khoác, áo vest, áo sơ mi…cho đến khi lộ ra đường cong cơ thể cùng nửa người rắn chắc.
Sau đó Lancelot nhận ra rằng, người phụ nữ này lại không hề đưa mắt nhìn hắn.
Người đàn ông chưa từ bỏ ý định, hắn bắt đầu xoay người nhặt thứ gì đó trong căn phòng sáng choang, đi qua mặt Cố Thịnh Nhân, “sơ ý” lộ ra cơ bắp ở cánh tay.
Nhưng rất rõ ràng không hề có chút hiệu quả nào.
Cho đến khi Cố Thịnh Nhân chờ hắn diễn đủ trò, thưởng thức hết rồi, mới nói với hắn: “Sao ngươi vẫn còn chưa đi ngủ.”
Lancelot…
Hắn đành phải trèo lên giường.
Hắn vốn tưởng là người yêu mình ở bên cạnh sẽ kích động tới mức không thể ngủ được, nhưng không ngờ sự tĩnh lặng khiến hắn chìm sâu vào giấc ngủ.
Cố Thịnh Nhân xác định là hắn đã ngủ, mới tháo bỏ vẻ lạnh lùng trên gương mặt.
Nàng từ từ bước tới cạnh Lancelot, cụp mắt nhìn hắn, hình như thế nào cũng nhìn không đủ.
Lancelot mỉm cười tỉnh lại, nhìn ra các hướng theo thói quen, nhưng không có ai!
Hắn lập tức tỉnh ngủ, đứng dậy đi quanh phòng, vẫn không nhìn thấy ai.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ tất cả những việc tối qua là giấc mộng tươi đẹp của hắn thôi sao?
Lancelot hơi thất vọng, đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc: “Ngươi đang tìm gì vậy?”
Hắn vừa mừng vừa lo, quả nhiên Cố Thịnh Nhân lại xuất hiện trong phòng.
“Vừa nãy, ta không nhìn thấy ngươi, còn tưởng chuyện hôm qua chỉ là giấc mơ thôi.”
Cố Thịnh Nhân yên lặng, mãi mới nói: “Đừng nghĩ nhiều, nếu ta đã đồng ý với ngươi, đương nhiên sẽ giám sát ngươi luyện kiếm.”
Lancelot chớp mắt: “Vậy còn ban ngày?”
Hắn biết huyết tộc không thể ra ngoài nắng.
Ai ngờ Cố Thịnh Nhân lắc đầu: “Không sao, hiện giờ ánh nắng với ta không hề ảnh hưởng gì, chiếc áo choàng này rất tốt.”
Vì thế, người gia tộc Ryan nhìn thấy bên cạnh thiếu gia nhà mình có một người bí ẩn khoác áo choàng đen.
Khi hai người xuất hiện ở bàn ăn, Lancelot mới nhớ ra, hình như Cố Thịnh Nhân không ăn thức ăn của loài người?
“Vị này là?” Phụ thân của Lancelot, tộc trưởng Brow của gia tộc Ryan vô cùng kinh ngạc.
“Phụ thân, nàng chính là thầy dạy kiếm của con.” Lancelot cười nói.
Thái độ của Brow lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình, con của ông ta dạo này đang luyện kiếm, đáng nhẽ ông ta không cho phép, nhưng đến khi chứng kiến sức mạnh cùa kiếm.
Quả thực vô cùng thần bí, không thể giải thích theo lẽ thường.
Đối với thầy giáo của con trai mình, ông ta vô cùng kính trọng.
Thái độ của Cố Thịnh Nhân vẫn lịch sự và lãnh đạm trước sau như một, Brow không hề để bụng, đa số những người tài giỏi đều rất kỳ lạ.
Đối với việc Cố Thịnh Nhân là nữ, ông ta chỉ thoáng kinh ngạc.
Ông ta mời Cố Thịnh Nhân cùng dùng bữa sáng.
Khứu giác của huyết tộc không thể cảm nhận được hương vị của đồ ăn loài người, Cố Thịnh Nhân chỉ ăn vài miếng rồi dừng lại.
Phu nhân Ryan lại bị lôi cuốn bởicánh tay sau lớp áo choàng của nàng.
Đôi tay trắng nõn, thon dài và xinh đẹp như vậy lại có thể là thầy giáo dạy kiếm của con trai mình?
Phu nhân Ryan cảm thấy con trai mình có lẽ đã bị lừa, đợi chút nữa họ tới sân luyện kiếm, trong lòng bà ta đã nghĩ tới một phương pháp.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
22 chương
50 chương
27 chương
70 chương