Nữ Chính, Nàng Là Của Tôi
Chương 6 : Nụ hôn đầu
Nó cùng với Kiều An Mỹ tay xách cả đống đồ vừa mua được lúc nãy. Nó vui vẻ kéo Kiều An Mỹ lên xe cùng đến nhà nó. Kiều An Mỹ ban đầu còn ngượng ngùng không muốn đi nhưng nhìn nó nài nỉ đến mức đó thì cuối cùng cô cũng xiêu lòng chiều theo ý nó. Ngồi trên xe, nó cứ liên tục bắn sét về phía Kiều An Mỹ. Thành công làm cô đỏ mặt đến không biết nói gì "ai đó" mới hài lòng cười thỏa mãn quay đầu nhìn ra ngoài.
"Kít" xe dừng lại trước cổng biệt thự nhà nó. Nó thoải mái mở cửa xuống xe trước. Nhanh chân chạy qua bên kia xe mở cửa, nắm tay Kiều An Mỹ dẫn vào nhà. Nó gật đầu chào vị quản gia rồi cứ thể đem Kiều An Mỹ an vị trong phòng của mình. Tim của Kiều An Mỹ cứ đập liên hồi, ngồi trong phòng nó mà cô cứ lay hoay mãi thôi. Nó bất giác phì cười nhìn vẻ mặt lúng túng của cô.
- Cậu... cậu cười gì chứ?! Đáng ghét!! _ Kiều An Mỹ chu môi lên giận dỗi.
- Ahaha... cười vì cậu quá dễ thương. _ nó cười đầy vui vẻ, ánh mắt ẩn chứa chút gì đó gian gian.
- Hứ, tớ đây khong thèm cùng cậu nói nữa. _ cô quay mặt đi.
- Tùy cậu nha. _ nó cười đầy ái muội. Đứng dậy bước lại gần Kiều Ái Mỹ.
Trong phút chốc khuôn mặt hai người gần nhau trong gang tấc. Kiều An Mỹ bất giác nhắm nghiền đôi mắt lại. Nó cười đầy vui vẻ, tay phải nâng nhẹ cằm cô lên. Đôi môi hai người cứ thế quyện vào nhau. Kiều An Mỹ khẽ hé môi, nó được đà lưỡi nhẹ nhàng luồn vào kẽ răng của cô. Hai người cứ thế dây dưa, nó liên tục mút lấy lưỡi của Kiều An Mỹ. Cho đến khi thấy không khí trong khoang miệng hai người cạn sạch nó mới luyến tiếc buông ra, không quên liếm nhẹ lên cánh môi phiếm hồng của Kiều An Mỹ. Vừa được thả ra, cô hít lấy một ngụm không khí. Một sợi tơ bạc kéo dài từ khóe môi nó đến khóe môi cô, đầy ái muội. Mắt cô còn có một chút xíu mơ màng, mộng ảo lúc nãy. Mãi cô mới tỉnh lại, mặt liền đỏ đến tận mang tai.
Nó hài lòng liếm nhẹ khóe môi, phe phẩy ngồi xuống cạnh cô. Ánh mắt hiện lên ý cười nồng đậm. Điều này có vẻ khá là nhanh chóng so với dự tính của nó, dù sao cô với nó cũng chỉ mới gặp nhau vào sáng hôm nay thôi. Nhưng kệ, chỉ cần nó thích thì không ai cản được. Cô thì đang ngơ ngác nhìn nó cười đầy ranh ma. Ngớ người một lát cô mới biết bản thân chính là bị "ai đó" ăn đậu hủ.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
170 chương
112 chương
26 chương
10 chương
30 chương