Nữ Chính, Nàng Là Của Tôi
Chương 7 : Con người thật
Sau tất cả, mình lại trở về với nhau... Và sau nụ hôn, hai người lại gần nhau thêm một chút. Cứ thế hai người quấn nhau đến tận tối. Không khí ngọt ngào cũng kết thúc sau khi Di Lưu Nguyệt tiễn Kiều An Mỹ về. Người hầu trong nhà ai cũng nghĩ bọn nó là bạn thân, rất rất thân.
Nó đưa mắt nhìn chiếc xe chở An Mỹ khuất bóng thì mới quay đầu bước vào nhà. Đôi mắt ấm áp của nó lúc nãy biến mất thay vào đó là ánh mắt lạnh băng. Không chút cảm xúc, nó bước chậm chân vào phòng, không khí xung quang cũng bất giác lạnh hơn vài phần. Đóng cửa phòng lại, nó nhìn về khung cửa sổ, ngoài kia trời đã tối mịt, đèn đường bắt đầu lên đèn. Bước đến cạnh cửa sổ, nó nhìn ra bên ngoài với đôi mắt vô hồn.
- Lưu Di Nguyệt... sao mày vẫn không bỏ được cái mặt nạ của bản thân?! _ nó lẩm bẩm với chính mình, nở một nụ cười tự giễu.
Vốn bản chất của nó chính là một con người không tim không phổi. Cười đùa, khóc, rung động, tình bạn, tình yêu thực chất không hề có trong trái tim nó. Hỏi tại sao nó như vậy à, người ta gọi cái này là sống giả tạo. Nó không muốn đối xử thật lòng với ai cả, chỉ nhận lại tổn thương. Như người mẹ đã mất của nó, cái người mẹ giả tạo không kém kia.
Đêm tối xuống nghĩa là lúc nó bỏ mặt nạ ra, đặt biệt đây lại là một nơi khác nên đối với nó càng dễ dàng "chơi đùa". Thu lại ánh mắt xa xăm nó kéo màn cửa xuống, đèn phòng đã được nó tắt. Căn phòng tối tăm hợp với nó hơn bao giờ. Nó ngã người xuống giường, tay áp lên trán dần chìm vào giấc ngủ. Có lẽ vẫn quá sớm, giờ này nó đang ở ngoài làm anh hùng nhưng hôm nay nó muốn nghỉ ngơi.
Về phần Kiều Ái Mỹ sau khi về nhà, cô không chút chậm trễ chạy nhanh lên lầu trước khi người hầu thấy cô. Đóng chặt cửa phòng, cô vứt mái tóc giả trên đầu xuống, cởi bộ váy rườm rà ra. Chạy vào nhà tắm thay một bộ đồ khác. Và bước ra là một chàng trai với khuôn mặt thánh thiện, vẫn mái tóc tím đó, vẫn khuôn mặt đó. Nhưng một nét nam tính được thể hiện rõ ràng, khuôn mặt mộc mang đầy nét mạnh mẽ.
Cô à không... cậu vân vê đôi môi của mình. Nghĩ đến cảnh lúc trưa, môi nở một nụ cười vui vẻ. Hôm nay cậu giả gái cũng không uổng công, dù hơi nhục nhưng cũng nhờ tên anh trai đó cậu mới gặp được một cô gái thú vị. Phải cảm ơn sẵn trừng phạt ông anh đó luôn.
Cậu tên thật là Dã Cố Giai, con trai út của gia đình họ Dã, người nhà ai cũng thương yêu cậu. Chỉ tiếc một điều, cậu quá cố chấp, quá bá đạo, hung dữ, hay lừa gạt người, v.v... có thể nói những gì gọi là không thể tin được đều nằm trên người cậu à trừ việc cậu không phải cú có gai. Cái vụ giả gái nguyên nhân đều tại ông anh trai thần thánh của cậu. Cái người mà trưa này nắm tay cậu kéo đi, bảo cậu tránh xa nó chút.
- Thật thú vị, nhưng có lẽ mình phải chịu khổ rồi. _ cậu nhìn vào gương, cười khổ nghĩ đến tương lai bản thân còn phải giả gái rất lâu đây.
Lưu Di Nguyệt bình thường ngủ rất sớm, đúng bảy giờ là nó đã nằm gục trên giường, trễ nhất là chín giờ nếu nó bận làm anh hùng đường phố. Có một bí mật chưa một ai gần gũi với nó biết, thậm chí ngay cả baba của nó.
Màn đêm một mảnh tối mờ, vẫn là những cảnh quen thuộc. Ánh trăng ngày càng sáng, tròn vành vạnh một cách quỷ dị. Trong căn phòng của Lưu Di Nguyệt, ánh sáng rọi thẳng vào phòng. Trên chiếc giường rộng lớn, nó nằm đó ngủ say. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn mái tóc đó. Nhưng màu vàng của mái tóc dần dần đổi màu khi ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào một màu đỏ chói mắt.
Đôi lông mi dài mượt của nó khẽ lay nhẹ, rồi nó mở bừng hai mắt ra. Trong bóng tối đôi mắt xanh của nó ánh lên hàn khí. Nó ngồi đó, tay xoa nhẹ trán, bước chân nhẹ nhàng đặt xuống nền nhà. Mỗi đêm có ánh trăng sáng nó liền biến thành thế này. Chẳng rõ nguyên nhân, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, dần dà nó quen với việc này.
Lưu Di Nguyệt nhàn nhạt lia mắt quan sát xung quanh, mắt nó giờ phút này không còn một độ ấm nào hoàn toàn lạnh lẽo. Nó nheo mắt nhìn vào mu bàn tay, một đóa bỉ ngạn đỏ rực đập vào mắt nó. Cái nheo mắt của nó biến mất ngay sau đó, nó đến gần cái bàn gần đó.
"Cạch" tiếng hộc bàn được mở ra vô cùng "nhẹ nhàng" Lưu Di Nguyệt lấy từ hộc bàn ra một con dao bén nhọn, ánh sáng trong bóng tối. Cửa sổ phòng được mở toan ra, rèm cửa bung xõa, một làn gió mạnh thổi vào làm rèm cửa bay lên. Bóng dáng của Lưu Di Nguyệt mất hút sau tấm rèm không ngừng bay theo gió.
Nó cứ thế nương theo làn gió từng bước nhẹ bay trên mái nhà. Việc mái tóc và mắt nó biến đổi hoàn toàn ảnh hưởng mạnh với nó. Mỗi khi biến đổi năm giác quan của nó hơn cả hoàn hảo, thân thể nó cũng nhẹ không ít, nhờ vào việc nó học võ trước đó nó nhanh chóng học được cách phi thân như trong phim kiếm hiệp.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
170 chương
112 chương
26 chương
10 chương
30 chương