Lý Phỉ sai Hoa Tử đi điều tra tình huống, nàng không hoài nghi những lời Trình thúc nói, bởi vì họ là đệ nhất phú thương nên hiểu rất rõ ràng tình hình đất nước. Hiện tại chiến sự không có ở nơi này nhưng nàng vẫn phải chuẩn bị một chút. Vấn đề đầu tiên và quan trọng nhất chính là lương thực. Lý Phỉ phái người canh giữ ở mấy kho lương thực, lương thực mới thu về cũng không bán. Còn phái người ở trong thành lặng lẽ thu mua lương thảo, còn mua một tòa nhà kín đáo trong thành giấu lương thực. Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, đương nhiên phải chuẩn bị nhiều chút. Ngay cả không gian của mình Lý Phỉ cũng sử dụng để để đựng. Nếu chiến tranh đánh đến chỗ này thì vấn đề cấp thiết nhất chính là lương thực. Hiện tại trong không gian của Lý Phỉ có trồng một ít lương thực, chỉ cần có không gian ở, đến lúc bất đắc dĩ nàng có thể vào không gian, nghỉ ngơi cả đời cũng không sao cả, bởi vì lương thực trong đó rất nhanh lại được trồng ra. Lý Phỉ cũng đem chuyện này nói với Hồ thúc và Hoa Tử, cũng dặn bọn họ không được nói cho người khác. Dù sao bây giờ chuyện còn chưa xảy ra, nếu chính mình nói ra khả năng sẽ bị vu thành kẻ bịa đặt náo động lòng người. Lý Phỉ rất tín nhiệm hai người này. Hai người biết tình huống thì khủng hoảng một trận, lại nghe thấy Lý Phỉ tính toán thì bình tĩnh lại. Cùng nhau thương lượng chuyện bảo hộ an toàn mọi người và trang viên Lý gia nếu thực sự có chiến tranh xảy ra. Mà lúc này Lý gia trang đang thiếu hộ vệ người và trang viên. Người như vậy phải phải có võ công, mà người như vậy không dễ dàng tìm được. Trước đành phải dùng gia đinh tuần tra mỗi ngày. Cũng may mà vẫn còn thời gian để chuẩn bị mọi thứ. Buổi tối Lý Phỉ nặng nề ngủ. Nửa đêm, Lý Phỉ không hiểu sao bỗng thấy có thứ ánh sáng chói mắt chiếu vào. Nàng đang định lấy tay chắn thì có thanh âm vang lên “Đừng nói!” Lúc này Lý Phỉ mới từ trong cơn ngủ mơ màng tỉnh táo lại! Nàng thấy trên cổ mình có một thanh đao sáng lạnh, đầu óc nàng trống rỗng ngay cả hét lên cũng không nổi chỉ ngơ ngác gật đầu. Hắc y nhân kia chỉ lộ ra đôi mắt. Dường như thực vừa lòng với thái độ hợp tác của Lý Phỉ, hắn dịch đao một chút. “Nói cho ta biết Công Tôn Tín ở đâu?” Công Tôn Tín? Công Tôn? “Hắn, hắn không phải là ở phòng mình nghỉ ngơi sao?” Lý Phỉ nhìn hàn quang đao trước mắt dưới ánh trăng phát sáng dọa người, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Thanh âm của nàng run run. Lần đầu tiên, nàng cảm giác được tử vong cách thật gần, thậm chí nàng có thể cảm nhận được hơi thở tử vong từ ánh đao kia, nàng cảm giác được các tế bào mình đang run rẩy, loại sợ hãi tử vong như sóng biển ập tới. Nàng cố gắng để đầu óc tỉnh táo lại một chút. “Ngươi nói là cái phòng tạp dịch kia?” Lý Phỉ định gật đầu lại thấy cây đao trên cổ nên gian nan trả lời: “Phải.” “Nhưng hắn không có ở đó.” Không thể nào, ngày hôm nay Lý Phỉ còn nhìn thấy hắn, chỉ là lúc đó thần sắc hắn vội vàng. Đúng rồi! Thần sắc hắn có chút kích động, không giống với kẻ Công Tôn bất cần đời kia, còn có thì ra hắn tên là Công Tôn Tín, hắn vẫn luôn lừa mình! “Ta thật sự không biết hắn đi đâu.” Đầu óc Lý Phỉ tạm thời có thể vận chuyển, nàng khẩn trương cầm lấy quần áo, nàng biết lúc này nàng đang mặc một bộ quần áo mỏng. Nhưng đó không phải là vấn đề cần lo lắng lúc này, nàng biết quần áo nàng đang bị ướt nhẹp do mồ hôi. Khoan đã, chỉ cần có cơ hội nàng sẽ trốn vào không gian. Lý Phỉ tính toán trong lòng. “Nơi này của ngươi có mật thất không? Nói cho ta biết, ta phải tìm được Công Tôn, bằng không ngươi và hắn đều có nguy hiểm.” Nguy hiểm? Hiện tại chính mình đang rất nguy hiểm đây, gặp được Công Tôn thì mình càng nguy hiểm à! “Không có, phòng ở này là ta xây nên ta biết rõ, không có mật thất.” Hắn nhìn thật kĩ Lý Phỉ dường như là để xác nhận nàng có nói dối hay không! Nếu ánh mắt có thể nói, Lý Phỉ nhất định đã muốn nói cho hắn trăm ngàn lần rằng mình không nói dối! Bỗng nhiên người kia lại quay sang bên cạnh. Bởi vì hắn che mặt nên Lý Phỉ thấy không rõ bộ dáng của hắn, nhưng Lý Phỉ cảm thấy hình như hắn thẹn thùng. Ảo giác! Nhất định là ảo giác rồi! Người trước mắt này là cầm đao kề cổ người ta đấy! Lý Phỉ lập tức đẩy đi mấy cái ý nghĩ miên man trong đầu đi khẩn trương nhìn chằm chằm hắc y nhân. Một lát sau hắn đột nhiên đứng dậy nhưng đao vẫn không rời khỏi cổ nàng, thậm chí Lý Phỉ cảm giác được bả đao kia lạnh lẽo. Lý Phỉ mở to hai mắt theo dõi hắn, nếu hắn có động tác thì lập tức chạy vào không gian! Trong lúc Lý Phỉ cảm thấy không thể chịu nổi nữa định tiến vào không gian thì người kia lại hạ đao xuống đi ra cửa. Lý Phỉ thả lỏng thân mình ngồi xụi lơ ở trên giường, quần áo của nàng đã ướt nhẹp, chân còn run rẩy. Lý Phỉ nằm ở trên giường cảm thấy mình không còn một chút sức lực nào, nàng cũng không biết mình ngủ thế nào. Sáng sớm ngày hôm sau Lý Phỉ thấy hơi choáng, mũi mình bị tắc, nàng biết nàng đã bị cảm rồi. Cho nên Lý Phỉ không cho Nữu Nữu đến gần, nói chuyện cũng đứng xa nói. Nữu Nữu bất mãn đòi chạy lại, Lý Phỉ dỗ mãi mới được. Lý Phỉ gọi Hồ thúc tìm xem Công Tôn đi đâu? Nghe xong Hồ thúc hồi báo làm Lý Phỉ tức giận nghiến răng. Thì ra ban ngày hôm qua hắn một mình ra khỏi thôn trang, cũng không biết đi đâu, tối không về ngủ. Chuyện này tạm thời gác lại đã, không biết Công Tôn chọc người nào mà dẫn cả người ta tới thôn trang, sớm biết thế đã không thèm thu lưu hắn! Lý Phỉ biết bây giờ không phải là lúc hối hận, vấn đề an toàn là trước nhất. Đêm qua hắc y nhân là vào bằng cách nào, đi ra thì thấy lóe một cái. Lý Phỉ biết hắn là người có võ công cho nên vào lúc đó sẽ không có ai phát hiện. Lần đầu tiên Lý Phỉ cảm giác được mình cách tử vong gần như vậy, đời trước nàng cũng không gặp phải cảnh tử vong như vậy, cái loại sợ hãi tử vong cứ luẩn quẩn trong đầu mãi không chịu tiêu tán. “Khụ khụ, Hồ thúc, ngươi đi tìm một ít người có võ công đi.” Lý Phỉ lấy khăn tay lau nước mũi, nước mắt mãi mà không hết. “Vâng. Công tử có muốn thỉnh đại phu không?” Hồ thúc thấy nàng khó chịu như vậy nên khuyên nhủ. Lý Phỉ lắc đầu: “Không cần, ngủ một giấc là khỏi thôi.” Hồ thúc lo lắng nhìn Lý Phỉ một cái rồi gật đầu đi ra ngoài. Lý Phỉ quấn chăn vào không gian ngủ. Không khí trong không gian làm cho toàn thân Lý Phỉ đều thư sướng. Nàng vô lực nằm ở trên ghế nhìn thấy gốc cây nhỏ kia có mọc ra cái gì đó lấp lánh. Lý Phỉ đi lại nhìn thì ra là cây này đã ra trái. Lý Phỉ chưa bao giờ nhìn thấy quả này, màu vàng kim, tròn tròn, chỉ to bằng ngón tay, trong sáng bóng, dưới ánh mặt trời như nhìn thấy cả nước bên trong. Trong quả nhìn như có bốn năm hạt. Lý Phỉ mở to đôi mắt phù thũng ra nhìn còn ngửi được một loại hương vị, loại hương vị này nàng chưa được ngửi thấy bao giờ. Đây là quả gì? Lý Phỉ chưa bao giờ thấy nó nên nghĩ nó là loại cây quý hiếm bèn đi về phòng mình tìm các tư liệu liên quan. Lý Phỉ chuyển hết các loại sách vào không gian, nàng ngồi trên ghế vừa ăn lê vừa đọc sách. Xem sách cổ đại thật là mệt, chủ yếu là thể ngôn văn, lại là chữ phồn thể, đối Lý Phỉ mà nói càng khó khăn. Lý Phỉ xem sách mất một ngày mà không tìm được manh mối nào. Nàng nhớ tới mấy bản kỳ văn tạp chí nàng hay xem lúc rảnh rỗi về mấy truyền thuyết chuyện lạ. Lý Phỉ lật vài tờ thì nhìn thấy một chút manh mối. Trên sách viết: có người lên núi săn thú bị lạc đường vào một mảnh khe sâu. Khe sâu như một con đường mòn, người đó đi hết thì gặp rất nhiều người. Phát hiện nơi này không có người già nên rất kỳ quái, hỏi nguyên nhân thì được biết những người trông khoảng hai mươi tuổi thực chất là là mấy trăm tuổi. Nguyên nhân là vì này trong cốc có một loại trái cây ăn vào có thể thanh xuân vĩnh trú. Trong sách miêu tả loại trái cây này rất giống với trái cây Lý Phỉ đang trồng này. Lý Phỉ nhìn sách thấy nó được gọi là quả Thần tiên, có tác dụng phản lão hoàn đồng. Lý Phỉ không tin chuyện này vì tạp văn có thể giả, có thể là do người ta hư cấu ra mà thôi không có chứng cứ rõ ràng gì. Nhưng nó miêu tả lại tương tự quả mà nàng trồng, và trọng yếu nhất là Trình gia để nàng trồng khẳng định không phải là vật phàm. Lý Phỉ có manh mối này, nàng bắt đầu giở xem một ít sách thuốc. Nàng xem tới một quyển sách lịch sử các loại thuốc. Bản sách thuốc này vẽ cả cây ra, tuy rằng không phải là tranh màu nhưng bộ dáng đúng là tương tự. Lý Phỉ xem giới thiệu phía dưới: Kỳ quả, mọc trong thâm cốc, ưa bóng râm, hai mươi năm mọc thành cây, cây thấp bé, quả khó đậu. Quả vàng óng ánh, tương truyền có công hiệu phản lão hoàn đồng, ngẫu nhiên được một gốc cây. Nó hiếm thấy, chữa được bách bệnh nên được gọi là Kì quả. Thật sự có thể trị bách bệnh? Lý Phỉ không thể tin được, nàng lấy xuống một quả để quan sát nhưng không thấy có gì đặc biệt. Nước mắt nước mũi Lý Phỉ lại bắt đầu chảy loạn, nàng nghĩ nếu có thể trị bách bệnh thì cũng có thể trị được bệnh của nàng chứ nhỉ. Lý Phỉ nghĩ vậy liền hái xuống một quả cho vào miệng. Hương thơm của nó vẫn còn vương trong miệng, thịt quả đã biến mất, nó vừa tới miệng đã tan thành nước trôi trong bụng rồi. Lý Phỉ có một loại cảm giác thanh lương từ trong thân thể tản ra ngoài, toàn thân thấy thoải mái rất nhiều. Quả nhiên thấy nước mũi nước mắt không chảy nữa, cảm giác vô lực cũng không còn. Lý Phỉ không thể tin được, loại này trái cây thật sự là rất thần kỳ, có rất nhiều thứ mà không thể dùng khoa học đi giải thích. Lý Phỉ mắt phát quang nhìn cây ăn quả này, nàng nhanh chóng hái nốt ba quả đều ăn, chắc là cảm mạo lập tức sẽ hết nhỉ? Nàng nhìn cây ăn quả này mà thấy mình như nhặt được bảo. Ăn xong ba quả kia Lý Phỉ lấy toàn bộ hạt trồng xuống sau đó ra khỏi không gian. Bên ngoài đã là thời gian ăn cơm chiều. Nàng nghe thấy có tiếng bước chân sau đó là Nữu Nữu chạy vào, Thu Tịch đuổi phía sau nhìn thấy Lý Phỉ thì thi lễ. “Mẹ, mẹ, Tôn ca ca, Tôn ca ca đâu?” Nữu Nữu nhào vào trong lòng Lý Phỉ ngẩng đầu hỏi, chắc là vừa rồi đi tìm Công Tôn nhưng không tìm được. Lý Phỉ sờ đầu Nữu Nữu: “Tôn ca ca của con có việc phải đi ra ngoài rồi, thật lâu sau mới trở về.” Khả năng vĩnh viễn cũng không chở về đâu nhỉ? Lý Phỉ biết trẻ con không nhớ được lâu chắc mấy hôm nữa là quên, tuy rằng Công Tôn mang đến cho nàng chút phiền toái, nhưng tình cảm hắn dành cho Nữu Nữu là thật tâm, Lý Phỉ không muốn để Nữu Nữu biết chân tướng sự tình. Nữu Nữu xoay đến xoay đi trong lòng Lý Phỉ, đòi Lý Phỉ đút cơm, còn đòi tối ngủ cùng nàng nữa. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Nữu Nữu ngủ say, tay nhỏ bé còn lôi kéo áo nàng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, tâm Lý Phỉ mềm nhũn ra ôm nó tiến vào không gian. Chỉ có vào không gian Lý Phỉ mới có thể an tâm, ở bên ngoài thật sự là không an toàn, người cổ đại có võ công thật không thể khinh thường. Nghĩ đến tối hôm qua Lý Phỉ vẫn còn thấy sợ hãi!