Đại niên lần đầu, hôm nay bầu trời đầy tuyết bay. Sáng sớm Lý Phỉ đã nghe thấy tiếng Tiểu Ngưu trong sân reo hò. Lý Phỉ còn muốn ngủ một chút nhưng nhìn sang bên cạnh đã thấy Nữu Nữu đã cựa quậy dậy rồi. Lý Phỉ thầm kêu không tốt, quả nhiên nghe thấy Nữu Nữu gào khóc. Lý Phỉ nhẹ nhàng kéo cả chăn và Nữu Nữu vào trong ngực dỗ, thế nó mới nín khóc. Bởi vì mùa đông lạnh, cho nên Lý Phỉ để Nữu Nữu ngủ cùng trên giường với nàng, không ngờ lại phiền toái như vậy. Nữu Nữu phải có nàng ôm nó mới chịu ngủ, lúc tỉnh lại mà không nhìn thấy nàng thì cũng oa oa khóc thét lên. Lý Phỉ thật bất đắc dĩ, nàng ôm trẻ con ngủ thật không yên tâm chút nào, chỉ sợ đè lên nó. Lý Phỉ dùng rất nhiều cách dụ dỗ, còn nhờ Xuân Vân làm một chiếc chăn bông đỏ thẫm còn thêu hình ba con chó đang ngủ lên. Tuy rằng Nữu Nữu thực thích nhưng về khuya là vẫn cứ dán vào ngực nàng không chịu rời. “Mẹ, mẹ, ăn bánh ngọt bánh ngọt.” Lý Phỉ mặc xong quần áo rồi mặc cho Nữu Nữu, “Được được, ăn, con muốn ăn cái gì thì ăn nha.” Lý Phỉ buộc tóc cho Nữu Nữu hai cái sừng, mặc cho nó bộ quần áo bông đỏ thẫm, nhìn rất bắt mắt. Bắt mắt vậy rồi mà nó còn chưa hài lòng, vẫn thấy mình dường như còn chưa đủ xinh đẹp, chỉ vào mấy cái đầu hoa trên bàn mà Xuân Vân làm nói: “Cài hoa, cài hoa.” Lý Phỉ cũng không biết nó rốt cuộc giống ai nữa, thực yêu trang điểm. Lý Phỉ cài đầu hoa cho nó rồi thả nó xuống đất. Một lát sau liền lảo đảo chạy ra ngoài. Lý Phỉ nhịn không được phì cười lên, vừa mới biết đi đã đòi chạy. Quả nhiên vừa ra tới cửa đã ngã xuống đất. Lý Phỉ cố ý giả vờ đang thu dọn đồ đạc coi như không nhìn thấy. Nữu Nữu vốn định làm bộ khóc lên nhưng thấy Lý Phỉ không nhìn lập tức vươn dậy. Còn không quên dùng bàn tay nhỏ bé của nó vỗ vỗ phủi bụi quần áo. Lý Phỉ thấy cử chỉ ngây thơ đáng yêu của nó thì khẽ cười lên. Lý Phỉ thả ba con chó ra. Ba con chó vừa được thả ra lập tức co chân chạy đi, chắc là đi phòng bếp. Bên ngoài sân Hồ thúc và Hoa Tử đang viết câu đối, mấy đứa nhỏ đang nghịch tuyết. Nữu Nữu mũm mĩm tròn vo chạy tới đó đòi chơi cùng. Hôm nay tuy rằng có tuyết rơi nhưng vẫn khá ấm áp. Trương thị đứng ở cửa, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ tập tễnh chạy tới nói lời chúc mừng. Lúc này Trương thị lấy kẹo đường trong rổ chia cho bọn chúng ăn. Mọi người đều biết những kẹo đường này là Hồ đại nương làm ăn ngon lắm, cho nên trẻ con đến nhà Lý Phỉ rất nhiều. Liên tục có người đến. Có đứa hiểu chuyện còn gọi cả Vũ Nhi đi chúc tết. Đây là phong tục mừng năm mới ở nơi này. Chỉ cần là mấy đứa nhỏ đến cửa nhà ai chúc tết thì cho dù gia cảnh nhà đó giàu nghèo thế nào đều lấy kẹo đường ra chia cho bọn chúng. Mấy đứa trẻ con lấy được kẹo mắt sáng lên như sao. Mấy đứa Vũ Nhi, Tiểu Ngưu cũng vậy. Cho dù trong nhà có rất nhiều kẹo, thậm chí còn ăn ngon hơn những nhà khác nhưng vẫn đi cùng với mấy đứa trẻ khác chơi đùa. Xuân Vân từ nhỏ đều ở trong Lý phủ, làm sao sẽ gặp qua chuyện như vậy, thấy mấy đứa đi thấy rất thú vị liền la hét chạy theo đi cùng. Xuân Vân bị mẹ không cho đi! Mẹ Xuân Vân giờ đã làm một quản sự, dựa vào bản lĩnh của bản thân cũng được lợi không ít, giờ bà không muốn để nữ nhi của bà chạy loạn khắp nơi như một thôn cô nông dã. Xuân Vân lập tức đến cầu Lý Phỉ, biết Lý Phỉ luôn có ưu ái với Xuân vân, mà mẹ Xuân Vân lại rất sợ Lý Phỉ. Quả nhiên không cầu sai người, Lý Phỉ thấy mấy đứa nhỏ vui đùa cao hứng, ngay cả Nữu Nữu cũng hò hét đòi đi lập tức đồng ý. “Không có việc gì, mừng năm mới đi chơi một chút. Chỉ cần không đi xa quá là được.” Lý Phỉ nhìn thoáng qua mẹ Xuân Vân, bà còn dám nói gì nữa, đương nhiên là gật đầu đồng ý. Lý Phỉ dặn dò Xuân Vân chiếu cố Nữu Nữu, vì thế trẻ nhỏ trong nhà đều đi hết, ngay cả Đạt Tử cũng đi. Lý Phỉ nghe được Đạt Tử trước khi ra ngoài nói: “Chúng ta muốn lấy về toàn bộ số kẹo đường phân phát cho người ta lúc nãy!” Mấy đứa trẻ còn gật đầu lia lịa. Lý Phỉ hết chỗ nói rồi! Lý Phỉ về phòng xem sổ sách, được một lúc thấy chán bèn đi tới phòng bếp phụ giúp Trương thị và Hồ đại nương. Hồ đại nương vẫn vô cùng bất mãn đối với tay nghề Lý Phỉ. Bởi vì bà thấy Lý Phỉ cái gì cũng tốt, bộ dạng xinh đẹp, giỏi giang, còn thiện lương, nhưng là trù nghệ thì không tốt lắm! Hồ đại nương cho rằng là một nữ nhân thì phải biết nấu cơm cho dù người đó có nhiều tiền đến mức nào đi nữa! Cho nên Lý Phỉ nói muốn vào bếp, Hồ đại nương đồng ý ngay. Kỳ thật biết trù nghệ của Lý Phỉ nhân chỉ có Xuân Vân, đó là vì lúc các nàng ở Lý phủ, có lần bỏ lỡ bữa tối, đói quá không nhịn được, vụng trộm đi phòng bếp làm. Lúc ấy là Lý Phỉ xung phong nhận làm, cuối cùng thì hai người chẳng được ăn cái gì, đói đến ngày hôm sau luôn, bởi vì đồ ăn Lý Phỉ làm nuốt không nổi. Còn bọn họ không biết Lý Phỉ nấu ăn thế nào chỉ là nghe Xuân Vân nói, nên khẳng định nàng không biết nấu từ đó. Hôm nay Lý Phỉ hưng trí làm một bàn đồ ăn lớn, đến khi mọi người tới ăn thì ai cũng ói ra toàn bộ. “Mẹ, sao hôm này người nấu ăn dở vậy?” Đạt Tử nhanh mồm nhanh miệng không nhìn thấy Hoa Tử bên cạnh đang nháy mắt với nó. Lý Phỉ hờ hững cầm đũa lên gắp một miếng cà tím xao thịt, a mặn quá! Lý Phỉ nhịn xuống cố nuốt vào. Sau đó cố tỏ ra bình thản nói với Hồ đại nương: “Lại đi làm một bàn đi.” Lý Phỉ sớm biết trù nghệ của mình, kiếp trước cũng đã như vậy, học thế nào cũng không được. Trước giờ Lý Phỉ luôn mê ăn uống, có thời gian học sơ trung còn bị béo ú ra, sau này lớn lên đương nhiên là gầy đi một chút. Có lẽ ông trời vốn công bằng thôi, về mặt trù nghệ Lý Phỉ coi như là một ngốc tử, nhưng nàng lại có đầu lưỡi tốt, các món ăn qua miệng nàng đều nhớ rõ hương vị, thậm chí cả những nguyên liệu làm nên món ăn ấy. Tiền lương công tác của Lý Phỉ ngoại trừ trả tiền nhà còn lại là đổ hết vào chuyện ăn uống. Ăn cơm trưa xong Lý Phỉ ôm Nữu Nữu đi tới nhà Xuân Hoa. Ngày hôm qua Lý Mai đến đây nói nàng qua đó một chuyến, Lý Phỉ không có cự tuyệt, cầm một ít lễ vật đi tới nhà Xuân Hoa. Mẹ Xuân Hoa nhìn thấy Lý Phỉ rất vui vẻ. Từ ngày hôm đó, bà cũng đã tiếp nhận sự thật “nữ nhi” của mình chưa cưới đã dựng, nhìn thấy Lý Phỉ cầm nhiều đồ đạc như vậy đương nhiên là càng vui vẻ. Lý Phỉ mừng cho Toàn Nhi và Tuệ tỷ muội mỗi người một đồng tiền, hai đứa cầm tiền nắm tay nhau thừa dịp mẹ không chú ý chạy nhanh như chớp đến trên đường mua đồ ăn vặt ăn. Nữu Nữu cũng đòi nàng thả xuống đi theo. Lý Phỉ lo lắng cho nó nên ôm cả nó đi ra đường. Trên đường có rất nhiều trẻ nhỏ đang đốt pháo, các cửa hàng chủ yếu đóng cửa. Nhưng có mấy nhà bán hàng rong bán đầu hoa, đồ ăn vặt, có rất nhiều trẻ con đang vây quanh đó, Toàn Nhi và Tuệ tỷ muội cũng ở đó. Lý Phỉ đi lên thả Nữu Nữu xuống, để cho nó tự chọn. Quả nhiên là Nữu Nữu thích chưng diện, đồ ăn vặt không mua, mua toàn đầu hoa, đã thế mua ngay một đống lớn, nhất quyết không buông cái nào. Lý Phỉ không còn cách nào khác là đều mua hết, lại trả tiền cho hai đứa nhỏ kia, mua thêm cho cả Tuệ tỷ muội đang nhìn hâm mộ kia. “Vị tiểu nương tử này nhìn dáng thật thướt tha, xinh đẹp!” Một giọng nói trêu cợt vang lên sau lưng. Lý Phỉ quay đầu lại nhìn thấy là một người mặc quần áo hoa lệ, diện mạo tuấn mỹ, mắt phượng mày ngài đang nhìn chằm chằm nàng, trong mắt không chứa ý xấu, chỉ như là đang thưởng thức cái đẹp, và còn cho rằng đó là chuyện bình thường. Đằng sau hắn là một vị thư đồng môi hồng răng trắng, một dạng tiểu chính thái. Lúc này Lý Phỉ mới phản ứng lại, đây là bị đùa giỡn à! Quen mặc nam trang quên mất hôm nay mặc nữ trang! Vì thế, sau khi bị đùa giỡn nửa ngày mới nhận ra được, Lý Phỉ đang chẩn bị làm gì đó để đuổi sắc lang trước mắt này đi. Thấy hắn nhìn vào Nữu Nữu trong lòng nàng và hai đứa trẻ đứng bên cạnh, thì cũng quay ra nhìn hắn. Công Tôn đối diện với bốn cặp mắt thuần khiết mà ngượng cả mặt. Hắn đánh một cái tát vào gáy tên thư đồng bên cạnh, “Tiểu Kiều ngươi cũng thật là, vì sao không nói cho ta biết vị tiểu nương tử này đã có gia đình.” Nói xong ôm quyền với Lý Phỉ, “Tiểu nương tử, ta là nhận sai người, đã quấy rầy.” Nói xong mang theo gã sai vặt tránh đi. Cây quạt khẽ phe phẩy, tà áo khẽ đung đưa, bóng dáng nhẹ nhàng di chuyển, như là một vị tiên phong đạo cốt. Nếu vừa rồi Lý Phỉ không nghe thấy hắn trêu đùa sẽ nghĩ như vậy đấy. Đáng thương tiểu thư đồng không biết mình làm sai cái gì, bị gõ cái gáy, quyệt miệng đuổi theo chủ nhân của hắn. Thấy hai người kia đi rồi, Lý Phỉ cũng không để chuyện này trong lòng, liền dẫn mấy đứa nhỏ trở về.