Xoay người, Hỷ Trân vung tay cho thoải mái. Ánh mắt cô vô tình nhìn ra cửa sổ. - Hả! Một ngày đã trôi qua rồi sao? Vậy giờ làm việc... Hỷ Trân nhìn vào đồng hồ trên tay, giờ làm việc đã kết thúc từ lâu. Trong phòng vắng lặng cho thấy không còn một ai cả. Họ đã về hết rồi và thời gian đã bỏ quên cô. Đấm đấm vào bả vai cho đỡ mỏi, Hỷ Trân nhìn vào bản vẽ của mình. Từ sáng cho đến giờ cô cặm cụi vào bản vẽ, nhưng vẫn chưa thật sự hài lòng về nó. Bây giờ thì cô không thể tiếp tục. Hỷ Trân đẩy ghế đứng dậy, cô đến bên cửa sổ. Hoàng hôn buông xuống và hình như thành phố đã lên đèn từ lâu. Mọi người đã xong công việc, và họ có những phút giây riêng cho mình. Còn cô? Hỷ Trân cười buồn, cô làm gì có những phút giây cho riêng mình mà nghĩ chứ. Trái tim trinh nguyên trót nhớ một người, nhưng cô chỉ biết đứng nhìn người đó trong nỗi cô đơn. Đêm từng đêm thầm gọi tên ai trong xót xa. Kim Từ Nam! Anh có hiểu được cho lòng cô gái trẻ? Đêm tối phủ vây, chẳng còn nhìn thấy gì nữa, ngoài một căn phòng tối ôm. Nếu như... nếu như không có tiếng chuông điện thoại, có lẽ... Hỷ Trân không biết mình đứng như thế cho đến bao giờ. Cô lần tìm cái ống nghe trong bóng đêm. - Alô. - Đúng là mày rồi. - Thành Thục! Sao lại gọi đến đây? - Mày còn hỏi, định lấy điểm với sếp hay sao vậy? Làm việc đến quên cả thời gian. Tao gọi đến nhà tìm mày, nhưng chị Hữu Trân nói mày chưa về. Gọi điện thoại di động thì mày đã tắt máy. Cửa hàng hoa thì chắc chắn là mày không ghé rồi. Vậy mày có thể đi đâu được chứ. Cách cuối cùng là gọi điện thoại đến công ty thôi. Quả nhiên mày còn ở đấy. Thành Thục cao giọng: - Sao hả? Định bao giờ về đây? - Đang chuẩn bị. Mà có gì quan trọng không? - Từ hôm mày nhận bằng Anh văn đến giờ, chúng ta không gặp mặt. Tao định rủ mày đi uống ly nước thôi. - Chỉ thế thôi à? - Ừ. - Làm tao tưởng có chuyện gì quan trọng lắm. - Ơ... con nhỏ này! Không có chuyện gặp mày không được sao? - Đương nhiên là được rồi. - Vạy thì mày mau đến quán cà phê Trung Nguyên, trên đường X đi. - Đi đâu mà xa dữ vậy? - Tao đã lỡ đứng trước cửa quán rồi. Thôi nhé! - Ê! Còn anh chàng Hữu Quân của mày? - Đã có chương trình riêng. - Thế thì chịu khó chờ đi. - Nhanh đấy! - Ừ. Hỷ Trân lại mò mẫm trong bóng đêm dọn dẹp bàn của mình. Cô nhất định không bật đèn, tính khí của Hỷ Trân là vậy đó. Luôn làm những việc đi ngược lại, mà bóng tối cũng để lại một cảm giác hay đấy chứ. Xong mọi việc, Hỷ Trân còn kiểm tra cửa sổ cẩn thận, rồi mới bước ra ngoài, khoá cửa lại. Đi hết hành lang, băng qua một khoảng sân mới tới chỗ để xe. Hỷ Trân ung dung đẩy xe ra cổng. Chú bảo vệ phải giật mình: - Ủa cô Trân! Giờ này cô mới về sao? - Dạ. Mãi mê vào bản vẽ, nên cháu đã quên mất thời gian. Làm phiền chú mở cổng giùm nhé. - Công ty mà có những người như cô thì luôn phát triển rồi. - Lâu lâu, cháu chỉ có trực một ngày thôi, chú ạ. Đẩy xe ra khỏi cổng, Hỷ Trân quay lại vẫy tay: - Cháu về đây. - Cô chạy xe cẩn thận đó! Hoà vào dòng người, không khí dịu mát về đêm làm cho Hỷ Trân thấy dễ chịu một chút. Qua khỏi ngã tư Hai Bà Trưng, một cặp trai gái lướt qua làm cho Hỷ Trân chú ý. Người điều khiển xe, cô không thấy rõ mặt, nhưng người ngồi sau, cô không lầm được, là bà chị Hữu Trân của cô chứ không ai xa lạ. Ái chà! Có bạn trai mà giấu há. Phen này chị không chối được với nhỏ em này đâu, bà chị ạ. Hỷ Trân nhấn ga đuổi theo, cô định giáp mặt ông anh rể trong tương lai của mình để trêu ghẹo một chút. Nhưng nào ngờ người tính không bằng trời tính. Cô vừa chồm lên, thì đã có tính hiệu đèn đỏ. Dừng xe, Hỷ Trân nhìn theo chiếc xe phía trước xa dần một cách ấm ức. Được rồi, không chỉ có ngày hôm nay đâu. Cho xe chạy tiếp, Hỷ Trân đến điểm hẹn với khuôn mặt một ngày chưa được nghỉ. Vừa bước vào quán cô đã bị hỏi ngay: - Thưa cô, cô đi mấy người? - À! Tôi tìm bạn. Hỷ Trân đưa mắt tìm kiếm, cũng may có một cánh tay giơ lên làm dấu hiệu. Nếu không cô cũng sẽ gặp khó khăn vì quán quá đông khách. Hỷ Trân tiến nhanh về phía bạn, cô kéo ghế ngồi: - Hôm nay, mày sao vậy? Giở chứng, quán nào không ngồi lại ngồi quán này. Đông ơi là đông! Tao mới bước vào đã thấy khớp. Thành Thục che miệng: - Tao thấy hôm nay mày có sao là đúng hơn. Thường ngày, mày là con nhỏ ngang bướng và quậy phá nhất, chẳng có một trường hợp nào làm cho mày lúng túng cả. Thế mà chỉ là một quán đông khách thôi cũng làm mày e dè sao? Thế Trình Hỷ Trân đâu rồi? Hỷ Trân xua tay: - Thôi, mày đừng ca cẩm nữa. Tao đang mệt chết đi được đây nè. - Vậy thì gọi cái gì uống đi. - Cà phê. - Hả? - Phải. Đến quán cà phê thì phải uống cà phê mới đúng. - Nhưng cả ngày nay mày không được nghỉ rồi, bộ định tối nay không ngủ sao? - Đã ngủ thì có uống gì, tao cũng ngủ được, mày đừng lo cho tao. Hỷ Trân giơ tay, người phục vụ bước lại: - Cô dùng gì? - À! Cho tôi tách cà phê. - Xin chờ chút. Người phục vụ vừa quay lưng, thì Thành Thục khều Hỷ Trân: - Nè! Hình như tao tháy mày ốm đi nhiều đấy. Phản úng tự nhiên, Hỷ Trân sờ lên mặt mình: - Vậy sao? Cô thở ra: - Cũng đành chịu thôi. Tao đang dồn hết tâm trí tham khảo về mô hình công trình du lịch ở Vịnh Hạ Long và Nha Trang của Văn Tuấn Tường. À! Nhắc đến Văn Tuấn Tường, tao mới nhớ. Tao đã hai lần gặp được ông ta. - Thế ư? Vào lúc nào? Hỷ Trân chống cằm: - Một lần, ông ta đến cửa hàng hoa tươi của mẹ tao mua hoa, và chính tay tao đã gói cho ông ta. Và một lần còn đụng độ nhau ở công ty, ông ta làm tao muốn nổi khùng lên được. - Tuấn Tường chọc ghẹo mày à? - Chọc ghẹo thì có gì để nói. Đằng này, ông ta nói ông ta thích tao. - ...