Night pleasure (18+)
Chương 6 : (Phần 3)
Tất nhiên, điều đầu tiên Tabitha bật ra là sao cô không thả cho con chó ra ngoài.
“Thôi nào,” Amanda cáu kỉnh. “Chị xin lỗi vì đã khiến cho Terminator làm bậy trên cái ổ của em.”
“Tất nhiên phải thế,” Tabitha nói. “Vậy tối qua đã xảy ra chuyện gì thế ?”
“Sao vậy ? Bộ khả năng thông linh của em bị làm sao rồi à ? Chị đã bị bắt cóc bởi một trong mấy người bạn ma cà rồng của em đó.”
“Cái gì ?” Tabitha rít lên. “Chị có sao không ?”
Amanda nhìn lên Kẻ Săn Đêm, cô không biết phải trả lời thế nào. Xét về vật chất thì cô ổn, nhưng anh ta đã làm một điều gì đó, và cô thì vẫn không thể lý giải nổi điều đó là điều gì. “Chị vẫn còn sống. Nhưng bọn chúng đang tìm em đó, cho nên em phải tìm một nơi nào đó an toàn trốn tạm mấy ngày đi.”
“Em không nghĩ thế đâu.”
Kẻ Săn Đêm giành lấy điện thoại trong tay cô. “Nghe này, cô em. Chị gái cô đang trong tay tôi, nếu cô không rời khỏi nhà và biến mất trong vòng ba ngày, tôi sẽ khiến cho chị cô phải cầu nguyện phải chi cô em biết nghe lời một chút.”
“Anh mà đụng đến chị ấy thì tôi sẽ giết chết anh.”
Anh ta cười cay đắng. “Cứ ở đó mà làm cái gì cô muốn đi. Giờ thì rời khỏi chỗ đó, mọi chuyện đã có tôi giải quyết.”
“Amanda thì sao ?”
“Chỉ cần cô nghe lời tôi thì cô ấy sẽ an toàn.”
Anh đưa trả lại điện thoại cho Amanda.
“Chị đây, Tabby,” Amanda ngượng ngùng nói.
“Anh ta đã làm cái trò gì với chị rồi ?” Tabitha chất vấn.
“Không gì cả,” cô trả lời nhưng gương mặt cô lại nóng bừng khi nhớ lại nụ hôn khi nãy. Anh ta không làm gì ngoài việc khiến cô căng cứng toàn thân.
“Được rồi, nghe em nói đây,” Tabitha nói. “Em sẽ đến chỗ Eric, mọi người sẽ tập hợp lại và đi tìm chị.”
“Không!” Amanda nói khi cô nhìn thấy gương mặt tối sầm vì giận dữ của Kẻ Săn Đêm. Tim cô như ngừng đập khi cô nhận ra anh có thể nghe rõ những lời ở đầu dây bên kia.
Anh có thể nghe những gì nó nói đúng không ? Cô mấp máy môi.
Anh gật đầu.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể. “Nghe này, Tabby, chị an toàn. Chỉ cần làm như anh ta nói được. Ok ?”
“Không biết.”
“Làm ơn tin chị đi mà.”
“Chị, thì em tin. Nhưng anh ta ? Khốn nạn thật, em thậm chí còn không biết anh ta là ai.”
“Nhưng chị biết,” Amanda nói. “Em đến chỗ của mẹ đi, chị sẽ liên lạc lại sau. Ok ?”
“Ok.” Tabitha càu nhàu, “nhưng nếu trước tám giờ tối nay mà em không nghe tin tức gì của chị thì em sẽ đi lùng chị đó.”
“Được rồi, liên lạc sau. Yêu em.”
“Em cũng vậy.”
Amanda gác máy. “Anh nghe hết rồi chứ ?”
Kẻ Săn Đêm cúi xuống cô, cơ thể anh gần đến nỗi cô có thể cảm thấy hơi nóng hừng hực. Cái nhìn của anh như dán chặt vào cô. “Tất cả các giác quan của tôi đầu phát triển cao hơn người thường rất nhiều.”
Tia nhìn của anh chạy dọc xuống khuôn ngực nơi đầu vú cô như đang căng cứng trước ánh nhìn dữ dội. “Tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đang đập nhanh hơn, tiếng máu đang chảy qua tĩnh mạch khi cô đang ngồi đó lo lắng không biết tôi có làm hại cô không.”
Người đàn ông này thật quá đáng sợ. “Anh có không ?” Cô thì thầm.
Mắt anh khóa chặt lấy cô. “Cô nghĩ sao ?”
Cô trừng mắt nhìn anh, cố gắng đọc được cảm giác của anh lúc này, nhưng anh ta chẳng khác nào một bức tường gạch. “Tôi thật sự không biết.”
“Cô thông minh hơn tôi nghĩ,” anh nói khi bước lui lại một bước.
Amanda không biết phải nói gì. Nên cô gọi đến công ty xin nghỉ bệnh.
Kẻ Săn Đêm nhắm mắt lại lần nữa.
“Ánh đèn làm anh khó chịu sao ?” cô hỏi.
Anh để tay xuống. “Uhm”
Cô nhớ những gì anh vừa nói về các giác quan.
Trước khi cô lên tiếng hỏi, anh cầm lấy điện thoại quay số.
“Hoka, Rosa. Cómo está ?” (Chào Rosa, khỏe chứ ?”)
Tiếng Tây Ban Nha sao ? Cô tự hỏi. Anh ta đang nói bằng một thứ tiếng Tây Ban Nha hoàn hảo ?
Thậm chí còn quyến rũ hơn khi anh nói bằng chất giọng sexy kỳ lạ nãy giờ.
“Sí, bien. Necesito hablar con Nick, por favor.” (Ừ, đúng rồi, chuyển máy cho Nick đi.)
Kẻ Săn Đêm kẹp chặt điện thoại vào giữa má và vai trong khi xoa xoa cổ tay bị còng đang đỏ ửng lên. Cô không biết anh có nhận ra ánh mắt của mình bỗng trở nên hoang dã mỗi khi anh nhìn xuống chiếc còng không.
“Hey, Nick,” vài phút sau anh lên tiếng. “Anh đến góc Iberville và Clay lấy xe của tôi, rồi chạy đến St. Claude. Cứ để nó trong bãi xe của bác sĩ.”
Anh bỏ chiếc còng ra và cầm lấy điện thoại. “Đúng rồi, tôi biết với cậu thì tôi đúng là thằng khốn, nhưng nợ cậu với tôi thì có tính cả đời cũng không hết. Đến đó trước ba giờ, sau khi đỗ xe của tôi lại thì cứ về nhà sớm đi.”
Anh im lặng vài giây để nghe phía bên kia trả lời. “À, lấy cái vali dự phòng khỏi tủ… đúng rồi, là nó đó. Mang nó và chìa khóa dự phòng tới bệnh viện, gửi cho bác sĩ Tate Bennett.”
Anh khì mũi khi Nick nói gì đó. “Được rồi, mai cậu có thể nghĩ, nhưng mở máy nhắn tin và điện thoại trong trường hợp tôi cần cậu.”
Kẻ Săn Đêm gầm gừ. “Cậu bé, đừng khiến tôi đổi giọng khi nói chuyện với cậu chứ. Đừng quên là tôi biết cậu ngủ ở đâu đó.”
Mặc dù những lời nói có vẻ khắc nghiệt nhưng giọng nói lại có vẻ hài hước. “Được rồi, nhưng đừng có làm quá sức đó. Gặp cậu sau.”
Amanda nhướng mày hỏi khi anh gác máy. “Nick là ai thế ?”
“Người chạy việc của tôi.”
Đứng hình. “Chúa ơi, bộ anh không thể trả lời cho đàng hoàng nổi một câu hỏi nữa sao ? Thiệt tình, tốt nhất là chúng ta mau gọi Tate về đây trước khi anh lại triệu tập tất cả người chết, người chưa chết hay bất cứ thứ gì mà ma cà rồng có thể triệu tập.”
“Ha ha,” anh nói với một nụ cười.
Đêm tốt lành, ma cà rồng trở nên quyến rũ hơn khi anh ta cười.
“Nick có biết anh là ai không ?” cô hỏi.
“Chỉ những người cần biết mới biết thôi.”
Cô nghĩ về điều đó trong một phút. “Có vẻ như tôi được đặc cách nhỉ.”
“Nguyền rủa thì đúng hơn,”
“Không,” cô nói khi nghĩ kỹ hơn. “Khi anh không châm biếm, uy hiếp hay dọa nạt, anh thật ra cũng không xấu lắm.” Cô ranh mãnh nói thêm. “Tất nhiên, tôi cũng chỉ mới gặp anh trong trạng thái đó được mỗi có hai phút, mà tôi là gì mà lại có thể xét nét chuyện đó chứ ?”
Gương mặt anh dịu lại. “Tôi không biết rõ về cô, nhưng tôi phải ngủ. Tôi đã có một đêm quá dài và giờ thì tôi mệt quá rồi.”
Cô cũng thấy mệt mỏi quá. Nhưng khi nhìn chiếc ghế sofa, cô nhận ra nó không thể chứa được cả hai.
Kẻ Săn Đêm mỉm cười nhìn cô. “Cô ngủ trên ghế đi, tôi nằm trên sàn.”
“Được không ?”
“Tôi đã ngủ ở những nơi còn tệ hơn thế nữa.”
“Vậy sao, nhưng anh không cần một cái quan tài à ?”
Anh cười cười nhìn cô nhưng không nói gì khi kéo cô đến chỗ cái ghế.
Amanda nhanh chóng nhận ra nằm trên ghế cũng chẳng thoải mái gì. “Cái này chẳng thoải mái gì cả. Tôi không thể ngủ khi cánh tay cứ treo tòng teng thế này, mà tôi lại dài gấp đôi cái ghế.”
“Vậy cô muốn sao ?”
Cô kéo cái chăn và gối rồi nằm xuống sàn ngay cạnh anh.
Kyrian nhăn mặt khi cô nằm gần đến nỗi anh có thể cảm nhận thấy hơi nóng tỏa ra từ cơ thể cô. Tệ thật, cách duy nhất để cả hai có thể thoải mái khi ngủ là choàng tay qua cô.
Như một đôi tình nhân.
Suy nghĩ đó như xé toạc anh ra, ăn sâu vào tân tâm khảm anh, hầu như không thể nào thở nổi khi nhớ lại lần trước, anh đã mắc phải sai lầm trầm trọng thế nào khi vướng vào phụ nữ và để mặc bản thân tự thoát ra khỏi lưới bảo vệ vững chãi.
Máu, kiệt sức, những cơn đau như kéo dài vô tận cày nát cả tâm trí và cơ thể anh, khiến anh trở nên do dự.
Chỉ là chuyện quá khứ mà thôi. Anh đã tự nói với lòng như thế. Chỉ là quá khứ. Nhưng, có những chuyện không phải có thể lãng quên một cách dễ dàng. Và không phải ai cũng có sức mạnh siêu nhiên đủ để chôn vùi quá khứ.
Đừng nghĩ về nó nữa.
Giờ không phải là lúc để nhớ lại chuyện cũ. Phải hành động thôi.
Tối nay bọn Desiderius sẽ lùng sục anh và nếu anh muốn cứu hai chị em cô, anh phải tỉnh táo và đề cao cảnh giác.
Anh nhắm mắt lại, buộc bản thân phải thư giãn.
Thư giãn trong một lúc, khi cô hơi dịch người, mông cô chạm vào háng anh.
Kyrian cắn chặt răng. Anh như sắp bốc lửa khi ngửi thấy mùi hương hoa hồng dịu ngọt. Đã lâu lắm rồi anh mới lại tiếp xúc với phụ nữ. Đã lâu lắm rồi anh không dám nhắm mắt lại khi có người bên cạnh.
Khốn nạn. Anh nhớ lại bài học trước đây anh đã từng làm khi đứng trước cuộc chiến đầy cam go với người La Mã.
Nuốt nước miếng, anh buộc bản thân không được suy nghĩ gì cả. Chưa từng có chuyện gì xảy ra trong quá khứ. Chưa từng có chuyện gì ngoại trừ nỗi đau quá sâu sắc đến độ dù đã trải qua hai ngàn năm nó vẫn có thể khiến anh ngã quỵ.
Tập trung nào, anh tự nói với bản thân, anh đã được huấn luyện trong quân đội để giữ vững sự tập trung đó. Giờ là lúc phải áp dụng rồi.
Amanda như căng cứng cả người khi anh chạm vào xương sống cô. Và khi tay anh vòng qua người cô, tim cô đập liên hồi.
Lưng cô bị ép chặt dưới sức mạnh của cơ bắp rắn rỏi, và điều đó khiến cô mất tập trung.
Cô nhìn bàn tay anh thả trước mặt mình. Những ngón tay dài, thanh mảnh như những ngón tay nghệ sĩ. Lạy chúa, thật khó để có thể nhớ rằng người đàn ông này không phải là một con người.
Mày đang nằm cạnh một con ma cà rồng.
À không, anh ta là Kẻ Săn Đêm. Dù vậy thì cô cũng không hiểu nổi có gì khác biệt giữa hai khái niệm đó.
Nhưng rồi sẽ hiểu thôi. Cách này hay cách khác.
Amanda nằm im hằng giờ liền lắng nghe nhịp thở của Kẻ Săn Đêm. Cô có thể cảm nhận được anh ta dần chìm vào giấc ngủ khi cánh tay choàng qua người cô từ từ buông lỏng và nhịp thở trở nên đều đặn hơn.
Cô nghe thấy tiếng người lui tới trước cửa phòng Tate, tiếng loa phóng thanh gọi bác sĩ hoặc phát một yêu cầu nào đó.
Khoảng đầu giờ chiều, Tate mang bữa trưa đến cho họ nhưng cô không để anh ta đánh thức Kẻ Săn Đêm. Cô ăn nửa phần bánh sandwich của mình rồi lại nằm xuống, tự hỏi làm sao cô lại có thể cảm thấy an toàn đến thế khi nằm ngay cạnh một con ma cà rồng mà cô lại không biết tí gì về anh ta.
Cô xoay người nằm đối diện với anh. Một con người hoàn hảo. Khi anh ngủ, mái tóc xõa xuống phủ kín đôi mắt và sự an bình khiến anh trở nên quá quyến rũ.
Khi nhìn vào đôi môi tuyệt hảo đó, cô lại nhớ cảm giác hưởng thụ mùi vị đó. Một sức mạnh nguyên sơ lướt dọc theo cổ cô.
Chỉ nhớ đến nụ hôn đó mà môi cô như cháy bỏng trong khi toàn thân cô lại như chấn động.
Cô đã từng hôn rất nhiều lần, nhưng không ai mang đến cho cô cảm giác như anh ta mang đến. Sự dụng chạm với đôi môi đó khi cơ thể cô nóng bừng lên.
Anh ta đã làm như thế nào. Kẻ Săn Đêm đã làm gì để khiến cô khao khát có được anh đến thế ?
Có phải là do sức mạnh siêu nhiên của những người bất tử không ?
Cô không phải một kẻ cuồng sex. Cô chỉ là một con người bình thường với những đòi hỏi dục vọng bình thường. Nhưng cứ nhìn thấy anh là cô lại muốn chạm vào da thịt, vào môi, vào tóc của anh.
Cô bị sao thế này ?
Phải dẹp ngay ý nghĩ đó đi. Nhắm mắt lại, cô thầm đếm ngược từ 100.
Khi tới sáu mươi âm, cô nhận ra tất cả chỉ là vô ích.
Cô thở dài lơ đễnh đưa tay nghịch nghịch chiến nhẫn trên tay anh. Và khi cô kịp nhận ra thì tay anh đã nằm gọn trong tay cô.
Kẻ Săn Đêm thì thầm trong cơn mơ và nhích đến gần cô hơn. Mắt Amanda mở to khi hơi thở anh nóng bỏng lướt trên má cô và cái phần căng cứng của cơ thể chạm vào hông cô. Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô một lúc trước khi kéo cô sát vào người và ghì chặt lấy cô.
Anh thì thầm điều gì đó bằng một thứ ngôn ngữ lạ lùng, và rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Trái tim cô thúc liên hồi. Chưa từng ai ôm cô như thế này. Đầy tính sở hữu. Đầy tính bảo vệ. Cứ như thể toàn thân cô đang được vây trong sức mạnh của anh. Như điều lạ lùng nhất là từ sâu thẳm trong tâm hồn cô cảm thấy rất thích thú với thứ cảm giác này, thích thú hơn hẳn những điều cô dám thừa nhận.
Chìm trong vòng tay anh, cô dần đi vào giấc ngủ.
Amanda choàng tỉnh khi cô cảm nhận có gì đó len giữa hai chân cô và một bàn tay nóng ấm trườn vào dưới lớp áo len, vuốt ve vùng bụng cô. Kẻ Săn Đêm siết chặt cô vào lòng đến độ cô không thở nổi.
“Anh nhớ em”, anh dịu dàng thì thầm, cùng lúc bàn tay anh tiến lần lên phần áo ngực, ôm trọn bầu ngực căng tròn.
Amanda rít lên trong khoái cảm khi những ngón tay ấm áp của anh chầm chậm xoa quanh đầu ti. Đó chính là cảm giác của ham muốn và dục vọng, nó khiến cô không còn cách nào khác là phải quay đầu lại và hôn anh.
“Theone,” hơi thở anh mơn trớn yêu đương.
“Này !” Cô đẩy anh ra. Từ sâu thẳm trong tâm hồn, cô cảm thấy một sự xúc phạm ghê gớm khi người đang trong vòng tay anh là cô nhưng anh lại gọi tên của một người khác. Nếu muốn mơn trớn ai đó thì ít nhất anh ta cũng phải nên nhớ là bản thân đang sờ vào ai chứ. “Anh đang làm cái gì đó hả ?”
Người Kyrian như căng ra khi anh giật mình mở to mắt bừng tỉnh. Cảm giác đầu tiên anh nhận thấy là phần ngực mềm mại, và ấm áp nằm gọn trong lòng bàn tay. Cảm giác tiếp theo là một cơn đau nhói quặn chặt lấy cơ thể đòi được phát tác.
Anh đang làm cái quái gì thế này.
Nhiệm vụ của anh là bảo vệ cô ta chứ không phải là chạm vào cô ta. Nhất là khi cô dường như cũng có cảm giác tương tự. Lần cuối cùng khi phạm phải sai lầm thế này với phụ nữ, anh đã phải trả giá bằng cả linh hồn mình.
Amanda nhìn thấy nét hoang mang trên gương mặt anh khi anh đẩy cô ra và đứng dậy.
“Theone là ai vậy ?” cô hỏi
Mắt anh bùng lên tia nhìn căm hận. “Không ai cả.”
Được thôi, khi tỉnh táo rõ ràng là anh không thích Theone, nhưng chỉ mới một phút trước đây…
Anh chầm chậm đứng lên và giúp cô đứng dậy. “Tôi đã ngủ nhiều hơn là tôi tưởng. Mặt trời đã lặn rồi.”
“Có phải lại là một trong những khả năng linh thông của anh cũng có liên quan tới mặt trời à ?”
“Bởi vì việc sống và chết của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào việc mặt trời mọc và lặn, nên ừ, đúng đấy.” Anh kéo cô về phía cửa. “Giờ thì, cô nói cô biết có người có thể giúp chúng ta thoát khỏi cái còng này đúng không ?”
“Đúng đó, giờ này chắc họ cũng đã về nhà rồi. Để tôi gọi hỏi lại cho chắc đã.”
“Được thôi.”
Amanda bước đến chỗ cái bàn, nhấc điện thoại gọi Grace Alexander.
“Hey, Gracie,” cô nói nhanh ngay khi nghe giọng nói của Grace đầu dây bên kia. “Amanda đây. Tối nay hai người có nhà không ? Tớ muốn nhờ một chuyện.”
“Được thôi. Mẹ chồng tớ sẽ ghé qua, nhưng như vậy càng tốt, sẽ có người coi chừng bọn trẻ. Mà cậu muốn bảo tớ -“
“Không nói qua điện thoại được đâu. Bọn tớ đến ngay đây.”
“Bọn tớ sao ?” Grace hỏi.
“Tớ sẽ dẫn một người đến, cậu không phiền chứ ?”
“Không đâu.”
“Cám ơn. Gặp cậu sau.” Amanda gác máy.
“Được rồi,” cô quay sang nói với Kẻ Săn Đêm. Cô ấy sống ở đường Charles. Anh biết đường không ?”
Trước khi anh kịp trả lời, Tate bước vào trên tay cầm một chiếc cặp màu đen. “Này,” anh nói với Kẻ Săn Đêm, “Đã dậy rồi sao. Một anh chàng tên Nick ghé qua cách đây mấy tiếng và nhờ chuyển cái này cho cậu.”
“Cám ơn,” Kẻ Săn Đêm nói, cầm lấy chiếc cặp trong tay Tate. Anh đặt nó lên bàn mở ra.
Amanda mở to mắt kinh hoàng khi nhìn thấy hai khẩu súng ngắn, một khẩu liên thanh, một cái bao da, một điện thoại di động, ba con dao găm và một cặp mắt kính nhỏ, sẫm màu.
“Tate,” Kẻ Săn Đêm nói vẻ thân thiện, thật không ngờ là anh ta lại có thể nói bằng cái giọng đó. “Cậu đúng là tuyệt.”
“Chỉ hy vọng là Nick không quên gì thôi.”
“Không đâu, đủ cả.”
Amanda nhướng mày khi nghe những tiếng lóng kiểu Mỹ được nói bằng một giọn nặng và đầy quyến rũ.
Tate gật đầu bỏ đi.
Cô nhìn theo Kẻ Săn Đêm đeo chiếc bao da lên hông, cẩn thận nạp đạn vào từng cây súng. Mở khóa an toàn, rồi cho vào bao da nằm dưới áo khoác.
Đoạn anh cầm con dao găm lên, nhét vào túi sau. Hai con dao còn lại nhét vào túi áo khoác, cái di động và máy PDA thì nhét gọn vào thắt lưng.
Amanda nhướng mày nhìn anh trang bị vũ khí đến tận răng. “Tôi cứ tưởng thử duy nhất có thể giết chết một con ma cà rồng là đâm một cây gỗ vào tim chứ.”
“Một cây gỗ mà đâm thẳng vào tim thì thứ gì mà không chết. Nếu bị thế mà không hề gì thì chắc chỉ có quỷ địa ngục.” Kẻ Săn Đêm nói. “Với lại, quý cô à, cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó. Chẳng lẽ cô không hiểu cuộc sống thực sao ?”
“Đúng rồi, tôi làm sao mà so sánh với anh được chứ, cuộc sống của tôi thì thật là buồn tẻ và cũng chẳng có ai lại muốn tìm cách giết chết tôi cả. Mà anh biết gì không ? Tôi thật sự là rất thích cuộc sống đó, và tôi đang rất rất là muốn được trở lại với cuộc sống đó.”
Mắt anh sáng bừng vẻ chế nhạo. “Được thôi, vậy thì đi đến chỗ người bạn cô, người mà có thể giúp tách chúng ta ra để cô sớm trở lại với cuộc sống buồn chán của mình, còn tôi cũng có thể trở về với cuộc đời đầy những hiểm nguy trắc trở.”
Anh chiếu tia nhìn nóng bỏng, đam mê vào cô, trong khi đưa lưỡi đánh vào chiếc răng nanh của mình. Đoạn anh đeo kính râm lên.
Mạch đập trong người Amanda như tăng lên. Với chiếc kính đen đó, trông anh càng quyến rũ hơn. Cô phải cố kìm không lao vào vòng tay anh, mong được hôn anh thêm lần nữa.
Anh nắm tay cô đặt vào túi áo khoác của mình để che giấu cái còng rồi kéo cô ra khỏi văn phòng của Tate, bước dọc theo hành lang bệnh viện.
Khi anh bước đi, cô có thể cảm thận thấy anh đang bước đi nhẹ nhàng như bay. Từ anh toát ra cái vẻ tinh tế, thuần khiết và dịu dàng. Đó lại chính là điều nguy hiểm nhất. Khi anh đi ngang bất cứ người phụ nữ nào, khí chất đó khiến họ bị hút lấy.
Nhưng Kẻ Săn Đêm dường như không hề quan tâm đến điều đó, anh điềm nhiên bước về phía lối ra.
Khi bước ra đến bãi đỗ xe tối tăm, Amanda khẽ huýt sáo khi cô trông thấy chiếc Lamborghini Diablo đậu trong bãi xe dành cho nhân viên bệnh viện. Ánh sáng từ cây đèn ở ngay phía trên chiếc xe trông như một vầng hào quang bao phủ chung quanh nước sơn đen láng bóng.
Thường thì cô không mấy quan tâm đến xe cộ, nhưng Lamborghini luôn luôn là một ngoại lệ. Chắc hẳn chiếc xe này thuộc về một bác sĩ ngoại khoa.
Cô đã nghĩ thế cho đến khi Kẻ Săn Đêm bước đến chỗ chiếc xe.
“Anh đang làm gì vậy ?” cô hỏi.
“Thì đi lấy xe.”
Miệng chữ o. “Xe này của anh sao ?”
“Không,” anh mỉa mai. “Tôi trộm nó bằng cái chìa khóa đang nằm trong tay tôi.”
“Chúa ơi,” cô thở hổn hển. “không thể tưởng nổi.”
Anh kéo trễ cái kính xuống sống mũi. “Sau hai ngàn năm tích cóp thì tài khoản của cô cũng sẽ rất đáng ngưỡng mộ thôi.”
Amanda chớp mắt khi nghe những lời đó. Là anh ta nói thật hay …
“Có thật là anh già thế không ?” cô nghi hoặc hỏi.
Anh gật đầu xác nhận. “Chính xác là 2.182 tuổi vào tháng bảy vừa rồi”.
Cô cắn môi dưới khi nhìn vào cái cơ thể tuyệt đẹp trước mặt. “Với một ông già thì trông anh tuyệt đấy. Không thể tưởng nổi là anh có thể hơn ba trăm tuổi.”
Anh cười to, tra chìa vào ổ.
Trong khi đứng đợi anh mở cửa xe, có một cái gì đó thôi thúc Amanda, “Anh biết không, người ta thường nói là những người đàn ông có thể lái được những chiếc xe như thế này là vì ông trời muốn bù đắp cho họ cái gì đó.” – tia nhìn của cô lướt dọc cơ thể trước mặt, dừng lại hơi lâu ở cái phần phình lên trong quần jeans của anh.
Anh nhướng mày nhìn cô, đoạn mỉm cười chế giễu đoạn kéo cửa lên.
Trước khi cô kịp nhận ra anh định làm gì thì anh đã tiến tới một bước, ép chặt cô trong hương thơm mạnh mẽ đầy nam tính. Anh nắm lấy tay cô, ép chặt vào cái nơi mà cô vừa nhìn lúc này.
Ôi không. Không có chút gì đáng để bù đắp.
Anh cúi đầu, thì thầm vào tai cô. “Còn nếu cô muốn thuyết phục hơn nữa…”
Hơi thở của cô như dừng hẳn khi cô cảm nhận được cái vật nằm dưới lòng bàn tay mình. Không phải là một chiếc vớ mềm mại.
Anh nhìn chằm chằm vào môi cô, vòng tay giữ chặt đầu cô. Cô biết anh muốn hôn cô lần nữa.
Được thôi, làm ơn đi.
“Cốc cốc,” Desiderius lên tiếng từ trong bóng tối.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
64 chương
21 chương
9 chương
72 chương
68 chương
98 chương
67 chương