Nương Tử Tạm Khoan Dung
Chương 1
Cuối thu khí sảng, từng cơn gió nhẹ từ từ thôi qua, cuốn theo chiếc lá vàng chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Gió từ nhỏ đến lớn, từ thoảng qua đến dồn dập, giống như lô trà nóng càng thêm nóng, từ ôn tới sôi trào, thế không thể chắn.
Tiếng vó ngựa đát đát vang lên trên quan đạo, một con ngựa đỏ thẫm từ cuối đường đi tới, người ngồi trên ấy nhàn tình trái xem phải ngắm, một chút cũng không chịu ảnh hưởng của trận cuồng phong.
Hồng cùng bạch hình thành đối lập tiên minh, ngồi trên lưng con ngựa đỏ thẫm là một bạch y cô nương, ngay cả hài của nàng cũng là màu trắng. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện quanh hài của nàng có ngân tuyến, dưới ánh mặt trời còn phát ra quang mang chói mắt. Dung mạo được dấu sau đấu lạp khiến người ta không thể nhìn trộm được gì.
Ngựa dừng trước một trà lâu giữa quan đạo. Cô nương áo trắng xuống ngựa, ngồi xuống chiếc bàn gần đó, nói: “Cho một hồ trà nóng.” Thanh âm giống như châu lạc ngọc bàn thực dễ nghe và êm tai.
Đấu lạp được tháo xuống để trên bàn, ánh mắt mọi người đang ngồi trong trà lâu không hẹn mà cùng nhìn về phía khuôn mặt của nàng – mi thanh tú như viễn sơn, mắt lúng liếng như làn thu thủy, mũi cao thẳng, môi anh đào hồng nhuận trời sinh bất nhiễm đan chu, làn da trắng ửng hồng, phảng phất như thật mịn màng. Dung mạo tú nhã đến cực điểm như vậy tựa hồ là tiểu thư khuê các được dưỡng trong nhà cao cửa rộng, thậm chí làm cho người ta phảng phất có thể cảm nhận một cỗ thư nhã anh khí như phả vào mặt.
Dung nhan như vậy, khí chất như vậy, vô luận nghĩ thế nào cũng nên ngồi ở bên trong nhuyễn kiệu, tay cầm quạt tròn che nửa mặt hoa, nhưng là cưỡi ngựa hiên ngang rồi dùng đấu lạp che mặt thế này cũng có một tư vị khác.
Cầm lấy chén trà, mười ngón tay dài trắng như ngọc, ngay cả chén trà được nàng cầm trên tay tựa hồ cũng vô hạn rạng ngời.
“Chủ quán, xin hỏi Tô Châu Kỉ gia còn cách đây bao xa?” Nàng vừa mở miệng nói chuyện, mọi người nhịn không được liền say đổ trong tiếng nói duyên dáng của nàng.
“Hồi khách quan, theo quan đạo này đi thẳng ước chừng trăm dặm nữa sẽ đến.”
Tô Châu Kỉ gia là một gia tộc giàu có, trong nhà từng có người làm quan tới tướng vị, nhất mạch thư hương gia truyền, nhiều đời dụng tâm kinh doanh, gia sản giàu có, cho dù miệng ăn núi lở cũng không cần lo lắng đến vấn đề sinh kế. Nay Kỉ gia bởi vì có vị thiếu gia yêu thư thành si, tài danh lan xa mà càng thêm nổi tiếng.
Nghe nói đại đa số các thiên kim danh môn khuê tú đều nhắm đến danh hàm Kỉ thiếu phu nhân, tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán, chỉ tiếc Kỉ Ngâm Phong si mê cho thư, thủy chung không có ý đồ muốn cưới vợ, làm cho chúng gia nữ nhi không yên lòng, giống như đang lạc trong đám sương mù, không sao hiểu được tâm tư của Kỉ đại tài tử. (Quân: “Kỉ đại tài tử” tức là đại tài tử của Kỉ gia, ám chỉ Kỉ Ngâm Phong.)
“Cảm tạ chủ quán.” Cô gái áo trắng uống xong nước trà, một lần nữa lại đem đấu lạp đội lên, đăng an lên ngựa, lần này giơ roi thúc ngựa, tuyệt trần mà đi.
Kỉ gia vang danh khắp chốn, Tô Châu thành nổi danh nhất cũng chỉ có Kỉ gia tọa ở phía nam thành, có tìm cả nước cũng không có nhà thứ hai. Ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng rất tán thưởng Ngâm Phong thiếu gia của Kỉ gia nên có không ít quan lại quyền quý trong triều muốn gả nữ nhi của mình vào Kỉ phủ.
Không có phủ môn rường cột chạm trổ, cũng không có gia đình cả vú lấp miệng em, chỉ có một đại môn mộc mạc hai phiến sơn son, cùng một lão môn nhân hòa ái dễ gần.
“Cô nương tìm ai?”
“Kỉ lão gia.”
“Cô nương tìm lão gia nhà ta có việc?”
Cô nương áo trắng lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội trong suốt, vừa thấy liền biết ngay là vật quý, “Giúp ta đem cái này cho Kỉ lão gia, ông ấy nhìn sẽ biết ta là ai.”
“Cô nương chờ một chút.” Lão môn nhân cẩn thận tiếp nhận ngọc bội rồi đi vào bẩm báo.
Thời gian không đến một chung trà, lão môn nhân đã đi ra. Chẳng những có lão môn nhân, ngay cả Kỉ lão gia vốn rất ít ra ngoài đón khách cũng theo ra tới cửa, hơn nữa vẻ mặt lại còn kinh hỉ không sao hiểu nổi.
“Ngươi là Doanh Tụ, Tô gia nữ nhi.” Kỉ lão gia kích động tiêu sái đi đến trước mặt nàng.
“Tiểu nữ Doanh Tụ, bái kiến bá phụ.”
“Nào nào, có chuyện gì vào trong nhà rồi nói, vào trong rồi nói …” Kỉ lão gia nhiệt tình mời nàng vào gia môn.
Phòng khách tuy mộc mạc nhưng ý nhị, đem đến cho người ta cảm giác đặc biệt thoải mái.
“Mau gọi thiếu gia đến đây, nhanh đi, nói là Tô cô nuơng đã đến.”
Hạ nhân lĩnh mệnh lui đi, cảm thấy có chút ngờ vực nói thầm: Thiếu gia sẽ đến sao?
Tô Doanh Tụ tháo đấu lạp xuống, dung mạo tú nhã xuất trần làm cho người trong Kỉ gia phải sợ hãi than nhẹ một tiếng. Nhất là Kỉ lão gia, hắn vẫn nghĩ nữ nhi của một nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh như Tô Hồng Viễn cho dù không phải cao lớn thô kệch cũng không thể có khí chất nữ tử yểu điệu của đất Giang Nam được. Hiển nhiên, ý nghĩ lúc trước của hắn là sai lầm, có lẽ Tô Doanh Tụ càng giống mẫu thân của nàng hơn.
“Là Tô gia tiểu thư đến đây sao?” Tiếng bước chân dồn dập từ sau thính đường truyền đến, Kỉ lão phu nhân ung dung đẹp đẽ quý giá được thị nữ nâng hạ đi vào khách phòng. Liếc mắt một cái nhìn đến vị khách quý là cô gái tú lệ kia, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, khối đá lớn đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được đặt xuống. Nàng chỉ sợ đó là một cô nương giang hồ lỗ mãng thôi. “Thật sự là khả ái a.”
“Bá mẫu.” Tô Doanh Tụ đứng dậy cúi đầu, làm theo nghi thức chào hỏi bình thường, không có lấy cấp bậc lễ nghĩa trên giang hồ để dọa bọn họ.
Lúc này, một gã nam tử vội vàng đi vào. “Cha, bảo ta đến có chuyện gì?”
“Phong nhi, đến đây, mau qua chào Tô cô nương đi. Nàng chính là vị hôn thê mà ta vẫn nói với ngươi.” - Kỉ lão gia vẻ mặt kích động nói.
Tô Doanh Tụ ánh mắt trong trẻo nhìn về phía hắn, nho sam màu xanh, phương khăn oản phát, ánh mắt thư khí ngời ngời, mi thanh mục lãng, trên khuôn mặt có chứa một cỗ mị lực vô hình, hữu xạ tự nhiên hương, là một vị nam tử tuấn mỹ khó gặp.
Ánh mắt Kỉ Ngâm Phong dừng trên người vị khách nhân, nàng giống như một quyển sách ý vị sâu xa, đây là cảm giác đầu tiên của hắn. Ánh mắt trong trẻo của nàng bên trong lại hàm ẩn một chút nghiền ngẫm cùng cơ trí, tựa như cố ý cất giấu cái gì đó. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn có cảm giác, chính là nàng – người mà hắn luôn đau khổ tìm kiếm. (Quân: ‘đau khổ’ là nguyên văn nhá, ta ko có bịa đâu.)
“Bá phụ, bá mẫu, Doanh Tụ lần này đến đây chính là vì chuyện giải trừ hôn ước, danh xưng vị hôn thê xin miễn cho tiểu nữ không thể nhận.” Tô Doanh Tụ nhẹ nhàng nói ra ước nguyện ban đầu của mình.
Người trong Kỉ gia toàn bộ giật mình ngốc lăng.
Ánh mắt Kỉ Ngâm Phong mang theo chút thăm dò đánh giá vẻ mặt bình thản ung dung của nàng: “Tiểu thư đây là sợ vãn sinh không xứng với ngươi sao?”
Tô Doanh Tụ lắc đầu, mỉm cười nói: “Doanh Tụ chỉ là không muốn cùng công tử nhận thức qua loa mà đã ưng thuận chuyện chung thân đại sự, như vậy thực không ổn. Cha mẹ ta cẩn thận thương lượng một hồi cũng nói rằng một người nhân phẩm tuyệt hảo như Kỉ công tử đây hẳn là xứng đôi với tiểu thư danh môn khuê tú mới phải, một nữ tử giang hồ như ta không thích hợp.” Tuy rằng cái vụ “thương lượng” kia là dị thường hỏa bạo ác liệt, nhưng quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả là nàng thắng.
Kỉ Ngâm Phong không chút hoang mang: “Hôn nhân là chuyện đại sự cả một đời, không phải trò đùa. Kỉ mỗ chờ tới tận bây giờ chẳng lẽ chỉ để chờ một câu “không thích hợp” của tiểu thư thôi sao?”
Tô Doanh Tụ có chút lắp bắp kinh hãi, “Công tử đây là có ý gì? Việc này phải giải quyết thế nào? Không phải là muốn tiểu nữ giáp mặt tạ tội?”
“Không cần phải vậy.” Hắn lắc đầu, “ Chuyện hôn ước này thật ra không cần phải giải trừ, vãn sinh một chút cũng không cho rằng tiểu thư so với danh môn khuê tú có gì kém cỏi.” Đây là hắn nói thật, cho dù xuất thân danh môn giàu có cũng chưa chắc đã có được khí chất ý nhị như nàng.
Tô Doanh Tụ mày liễu nhíu lại, có chút ảo não với tên ngốc tử cố chấp này, “Kỉ công tử …”
“Vãn sinh Kỉ Ngâm Phong, tiểu thư có thể gọi thẳng tên tại hạ. “
Vợ chồng Kỉ thị nhìn nhau, vui mừng quá đỗi. Hiếm khi thấy con mình đối với những thứ ngoài sách vở cảm thấy hứng thú, vui là chuyện tất nhiên.
Tô Doanh Tụ lúc này thật là ảo não. Nàng cứ nghĩ con mọt sách này là đối tượng thuyết phục tốt nhất, kết quả lại là khó thuyết phục nhất. Bất ngờ a bất ngờ.
“Cha mẹ, nếu không có vấn đề gì nữa, các ngươi có thể chuẩn bị hôn sự được rồi.” Kỉ Ngâm Phong thực thản nhiên nói với cha mẹ, sau đó xoay người rời đi.
Tô Doanh Tụ cũng đứng lên đi theo. Nếu không thuyết phục được hắn thì chẳng phải mọi cố gắng của nàng lúc trước đều uổng phí sao? Không được!
Kỉ Ngâm Phong khóe miệng giương lên một nụ cười. Nàng quả nhiên đuổi theo!
Chưa tới tiểu viện đã nghe đến nồng hậu vị thư mặc, Tô Doanh Tụ không khỏi phân thần nhìn khoảng sân rộng trước mắt, chẳng lẽ nơi này tất cả đều là thư?” (Quân: “thư” trong thi thư, kinh thư, … nói chung là tất cả những gì liên quan đến sách vở bút mực)
Nàng đoán đúng, cửa vừa mở ra là có thể nhìn đến trên những giá sách bên trong phòng chất đầy toàn sách là sách ----- ánh mắt dời về phía tên thư sinh đang đi vào nhà giữa, hắn quả nhiên là cái thư ngốc (thư sinh ngốc tử). Nếu cả đời đều phải nghe hắn “chi, hồ, giả, dã” không ngừng thì nàng tình nguyện dùng kiếm giết quách cái mạng nhỏ của mình cho xong.
“Kỉ Ngâm Phong, ngươi đứng lại đó cho ta.” Tô Doanh Tụ có chút phát hỏa, bước nhanh đi vào trong phòng.
Kỉ Ngâm Phong ngồi xuống bên bàn học, lộ ra nụ cười ôn hòa với nàng nói: “Ngồi đi.”
Nàng ngồi xuống, nhưng là phi thân ngồi thẳng lên bàn học của hắn, ánh mắt phi thường không có thiện cảm nhìn hắn: “Ta thiên tân vạn khổ mới có thể khiến cha mẹ đồng ý giải trừ hôn ước, ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta thực hiện lời hứa năm đó cha ta vì không phụ trách nhiệm mới nhận lời.” Là nàng phải gả a, cha dựa vào cái gì thay nàng quyết định. Hơn nữa năm đó nàng mới sáu tuổi, đây rõ ràng là không tôn trọng nàng thôi.
Kỉ Ngâm Phong cũng không tức giận, chỉ là đem sách vở trên bàn dọn sang một bên, tiện đà nói với nàng: “Nhưng ta đối với hôn sự này rất vừa lòng, dựa vào cái gì mà chỉ vì ngươi không hài lòng nên phải cự tuyệt?”
Đây có thật là vị Kỉ đại thiếu gia chỉ đối với sách vở có tình mà mọi người đồn đại không? Nàng nhất thời không thể xác định rõ ràng được điều này.
“Tóm lại, ngươi không thể đồng ý.” Nàng cuối cùng cũng chỉ có thể nói như vậy.
“Ta đã đồng ý rồi, phụ mẫu ta cũng nhất định đã bắt tay vào chuẩn bị hôn sự rồi.” Hắn thành thực nói cho nàng biết.
“Này!” Tô Doanh Tụ vẫn ngồi yên, kề kiếm vào cổ hắn, lạnh lùng trừng mắt, nói: “Ngươi nếu cứ khăng khăng một mực như vậy, tin hay không ta một kiếm làm thịt ngươi?”
“Trừ phi ngươi muốn làm quả phụ.” Kỉ Ngâm Phong vẫn như trước vân đạm phong khinh nói.
Tô Doanh Tụ trừng lớn mắt nhìn hắn. Lời đồn kia rốt cuộc là như thế nào mà truyền ra?
Hắn thân thủ chỉnh lại vạt áo, nhìn nàng tao nhã cười: “Còn muốn động thủ sao?”
Nhịn không được có chút hờn dỗi, nàng đăm chiêu gật gật đầu: “Kỉ Ngâm Phong, là ta xem thường ngươi. Nhưng như vậy không có nghĩa là ta sẽ đáp ứng gả cho ngươi.” Một tên chỉ biết đọc sách tay trói gà không chặt, nàng không cần.
Kỉ Ngâm Phong đột nhiên thân thủ giữ nàng lại, điều này làm cho động tác xoay người muốn rời đi của Tô Doanh Tụ phải dừng lại giữa chừng.
“Ngươi thay đổi chủ ý?” Nàng hy vọng nhìn hắn.
“Không từ mà biệtó phải chuyện mà người giang hồ hay làm không?” Hắn hỏi như vậy.
“Đương nhiên không phải.” Nàng cho rằng đây là hắn đối với người giang hồ ác ý xuyên tạc.
Bạc môi khẽ nhếch, hắn cười nói: “Vậy là tốt rồi. Ít nhất ta có thể khẳng định ngươi sẽ không ‘không phụ trách nhiệm’ mà bỏ đi.”
Tô Doanh Tụ hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Tên thư sinh trước mắt này tuyệt đối không phải là Kỉ công tử mà người ta vẫn đồn đại, tuyệt đối không phải, nàng lấy tính mạng ra để thề, đồn đại hại chết người a!
Buồn bực! Phi thường buồn bực!
Có thể không buồn bực được sao?
Nàng rõ ràng là tới giải trừ hôn ước, chiếu theo ý tứ nguyên bản của nàng là vô cùng đơn giản, nàng có thể tiếp tục đi lại trên giang hồ du sơn ngoạn thủy, tiêu dao khoái hoạt. Nhưng hết thảy mọi sự đều vì tên nam nhân vật chính này mà toàn bộ ngâm nước nóng. o0o
Gió cuốn thu tàn, chiếc lá rụng.
Thê lương a!
“Trì hà đã tàn hiệp tan mất, giai nhân độc tọa lãm dư hận. Tình ý xa xưa không niệm luyến, không biết khanh tâm ý thế nào?”
Cái tử thư ngốc (tặc tử + thư sinh + ngốc tử) kia cư nhiên lại chạy đến phía sau chỉ thị nàng. Có trời mới biết, nàng mấy ngày nay đều bị vị đại tài tử như hắn làm cho tức đến hộc máu, lại không thể dùng võ lực phục nhân. Bởi vì tên ngốc tử kia cư nhiên lấy “đồ có cãi dũng của thất phu” đến đổ nàng. (Quân: Hiểu chết liền =.=)
Hai tròng mắt tinh lượng ngó trừng hắn, ước gì trừng hắn tới độ tự động biến mất không thấy luôn. “Ngươi tới đây làm cái gì?” Làm ơn cho nàng một chút im lặng có được không, may hỉ phục đã làm nàng mệt chết rồi. Nàng lớn như vậy cũng chưa từng có bao nhiêu quần áo, trừ bỏ màu trắng cũng rất ít quần áo có màu sắc khác. Nhưng đã nhiều ngày nay, các màu vải dệt nàng đều đã được kiến thức qua.
Kỉ Ngâm Phong như trước là Giang Nam tài tử khí chất tao nhã, dừng lại bên lan can đá nàng đang ngồi, cười nói: “Một ngày không thấy như cách tam thu, nửa ngày không thấy, mấy tháng đã qua đời.”
Lại nữa! Tô Doanh Tụ vô lực ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm rên rỉ không thôi. “Ngươi đừng có tra tấn lỗ tai ta nữa được không. Ngươi không biết phương thức ngươi biểu đạt bất mãn làm cho người ta rất dễ nổi điên sao?”
Kỉ Ngâm Phong thành thực nhìn nàng: “Ta có cái gì bất mãn?”
Được lắm! Nàng thùy hạ mi mắt: “Ta sẽ thành thật nhận hết chỗ quần áo kia, vậy được rồi chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Hắn cười, nhưng lại có chút bình thường giảo hoạt giống hồ ly.
Nàng theo lan can đá nhảy xuống, tính trở về phòng, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, chỉ cần không nhìn thấy hắn là được.
“Doanh Tụ, ta với ngươi không lâu nữa sẽ chính thức là vợ chồng, ngươi cho rằng như vậy thật sự có thể gần nhau trăm năm sao?” Kỉ Ngâm Phong ngữ khí ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Nàng xoay người nhìn hắn, vươn ngón trỏ lắc lắc: “Đầu tiên, ta chưa nói là muốn gả cho ngươi. Tiếp theo, ta căn bản là không tiếp thu chuyện hai chúng ta gần nhau trăm năm.” Thư sinh toan khí, cả đời này nàng cũng không chịu được.
Hắn cầm tay nàng, nhẹ nhàng cười nhợt nhạt, thanh âm đột nhiên ép tới rất thấp: “Ngươi nhất định sẽ gả cho ta.”
“Ha, thật nực cười! Ngươi cũng không phải ta, sao có thể thay ta quyết định?” Tô Doanh Tụ khinh thường hắn chỉ mộng tưởng hão huyền.
“Nhưng nếu Kỉ Ngâm Phong bệnh tình nguy kịch, mà vị hôn thê của hắn lại lâm trận hối hôn, thế nhân sẽ đối đãi với vị nữ tử đó thế nào đây?”
“Ngươi ……” Nàng quả thực không thể tin được sẽ có ngày mình bị một tên thư sinh nhu nhược uy hiếp. “Đây là kết quả của việc đọc đủ thứ thi thư sao?” Khổng lão phu tử hẳn là mổ bụng tự sát tạ thiên hạ rồi, quả thực dạy hư người đọc sách khắp thiên hạ.
“Tay ngươi thực mềm mại, không giống tay của người luyện võ.” Kỉ Ngâm Phong mở tay nàng ra, lòng bàn tay trơn mềm, không hề lưu lại vết chai do việc luyện võ, tựa như bàn tay trơn nhẵn của các tiểu thư khuê các không dính nước mùa xuân vậy. (Quân: Ở đây tức là bàn tay đẹp, chưa bao giờ phải đụng chạm với việc nặng nhọc hay gì cả)
“Liên quan gì tới ngươi?” Tô Doanh Tụ không được tự nhiên rút tay về, cố ý xem nhẹ cảm giác tê dại còn lưu lại trên tay.
“Ta chỉ là tò mò, nghe nói người luyện võ trên tay bình thường đều có vết chai, ngươi vì sao không có?” Hắn thật sự là tò mò.
“Mang bao tay da lộc để luyện là được.” Nàng bất tri bất giác trả lời hắn, sau đó ảo não trừng mắt hắn. Kỉ Ngâm Phòng này nhất định có yêu thuật gì, luôn có thể làm cho người ta thả lỏng cảnh giác, dễ dàng bị hắn lừa đi. Sớm biết sẽ có kết quả này thì nàng đã không đến Giang Nam giải trừ hôn ước, để cho hắn đợi đến chết luôn đi, dù sao cha mẹ liên thủ cũng không phải đối thủ của nàng, sợ cái gì?
Nhìn nàng vẻ mặt ảo não, tâm tình Kỉ Ngâm Phong đột nhiên tốt đến không ngờ, bất mãn đối với nàng mấy ngày liền đều tan thành mây khói. “Ngày mùa thu đăng cao thưởng cúc thực thích ý, có muốn đi cùng không?”
Tô Doanh Tụ tiếp tục trừng mắt hắn. “Không đi! Còn nữa, buông tay ra. Sách thánh hiền không phải đã nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Hắn cư nhiên lại bất tri bất giác cầm tay nàng.
“À, ngươi là thê tử chưa quá môn của ta.” (=vợ chưa cưới)
Hắn cư nhiên dám không biết liêm sỉ mà trả lời như vậy? Nàng thật sự càng ngày càng hoài nghi vị Kỉ công tử trước mắt này có phải bị quỷ ám hay không mà không hề giống với những gì người ta đồn đại.
“Này …” Mọi bất mãn của nàng đều bị chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn đánh bay. Một con ếch nên xuống mười tám tầng địa ngục đột nhiên theo bên cạnh nhảy ra làm cho Kỉ Ngâm Phong nhất thời chấn kinh, thân hình quơ quơ. Hắn bị làm sao cũng không quan trọng, vấn đề là hắn vẫn cầm tay Tô Doanh Tụ làm nàng cũng bị vạ lây, sau đó hai người ngã thànhđống.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần sát như thế, hơi thở hòa vào làm một … bốn phiến môi ôn nhuận ngọt ngào dính sát vào nhau không thể phân, tình hình lúc này đã hoàn toàn nằm ngoài ý liệu.
Nàng khiếp sợ che môi mình lại, lui ra xa ước chừng cách hắn ba trượng, nhưng một câu đều không nói được. .
Kỉ Ngâm Phong chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng phủi bụi bặm bám vào y bào, sao đó làm như không có việc gì cười cười: “Thì ra môi của nữ hài tử cũng có thể mềm như vậy. (Quân: Đọc đến đây ta rút ra một kết luận, ko thể tin vào vẻ thư sinh của mấy thằng công tử. Đích xác là sói đội lốt cừu!)
Vậy cũng nói, chẳng lẽ môi của nữ nhân là sắt sao? Tô Doanh Tụ dùng ánh mắt vạn ác tiếp tục trừng hắn.
“Thân thể kia chắc cũng sẽ rất mềm mại.” Hắn cư nhiên làm ra một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng trừng mắt tới mức không thể lớn hơn được nữa. Nam nhân như vậy mà là cái người phảng phất không thuộc nhân gian khói lửa, đời này chỉ muốn cùng sách cổ điển tịch nương tựa lẫn nhau quá khổ hạnh tặng sống hết đời người mà người ta đồn đại sao? Theo nàng thấy hắn so với đăng đồ tử cũng chẳng kém là bao.
“Đạo đức giả!” Nàng phỉ nhổ.
“Doanh Tụ, theo giúp ta đến thư phòng một lát đi.”
Hắn còn dám đưa ra yêu cầu!
Tô Doanh Tụ kiên quyết lắc đầu: “Ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi.” Nếu tiếp tục nhìn thấy cái mặt của hắn thì rất có khả năng nàng sẽ thất thủ đem hắn ra thiên đao vạn quả. Nhẫn, nhất định phải nhẫn.
“Vậy đành phải đến phòng ngươi quấy rầy làm một ly trà xanh vậy.” Kỉ Ngâm Phong dường như đoán chắc nàng sẽ không cự tuyệt.
Trên thực tế Tô Doanh Tụ quả thật không dám cự tuyết. Nàng tuyệt đối không muốn nghe người nào đó cứ ở ngoài cửa sổ phòng mình niệm một đoạn “Kinh thi” kinh điển thông báo cầu yêu, cái gì mà “nam” mới có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập …
Xuyên qua con đường lát đá cuội thật dài trong hoa viên là đến lâm thủy tiểu tạ mà Tô Doanh Tụ đang ở tạm. Hoàn cảnh thập phần thanh u, theo cửa sổ nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là hồ nước xanh biếc cùng những hoa thủy uyên ương bồng bềnh tự do trên mặt hồ.
“Thành so với mục chi từ tử.” Kỉ Ngâm Phong nhẹ nhàng ngâm một câu làm cho lòng của nàng nhịn không được rung động một chút.
Xem nàng đi vào trong nội thất, hắn cười nói: “Có nam khách tới chơi, ngươi lại hướng giường mà đi, tựa hồ có chút không ổn.”
“Câm miệng.” Nàng đột nhiên cảm thấy hắn như là đang cố ý khiêu khích nàng.
“ Theo ta thấy, ngươi đây là có đến bảy phần dụ hoặc.” Kỉ Ngâm Phong vẫn như trước nhẹ nhàng nói.
Tô Doanh Tụ hít sâu một hơi. Nàng nhẫn, ai bảo năm đó lúc phụ thân gặp rửi ro lại được Kỉ lão gia cứu, nàng không thể hại Kỉ lão gia lúc tuổi già tang tử (tuổi già táng con, tương đương câu ‘kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh’) được. Bỏ giày thêu, đem mạn giường buông xuống, trốn trên giường không để ý đến hắn, hắn tự nhiên sẽ mất mặt rời đi.
Cước bộ dời về phía giường, làm cho người đang chợp mắt nằm trên giường nắm chặt quyền đầu.
“Doanh Tụ, nếu ngươi quả thực không muốn gả làm vợ ta thì quên đi.”
“Thật sự?” Tô Doanh Tụ lập tức xoay người ngồi dậy, vẻ mặt kinh hỉ ló ra ngoài mạn giường.
“Giả.” Kỉ Ngâm Phong dễ dàng an vị trên tháp thượng, rồi sau đó rất nhẹ nhàng và kiên quyết phun ra chữ này.
Người này thật sự là phi thường đáng đánh đòn – đây là điều lớn nhất mà Tô Doanh Tụ có thể lĩnh hội vào lúc này. Bàn tay nắm chặt rồi lại nhanh chóng buông ra, không ngừng nhắc nhở mình, hắn là cái văn nhược thư sinh, vạn nhất bị mình đánh chết thì rất thảm, là lấy oán trả ơn a. Đạo nghĩa giang hồ tối khinh thường nhất là loại hành vi này, nàng sẽ không làm như vậy.
“Nghe nói người giang hồ tuổi còn rất nhỏ liền xuất đạo. Ngươi bao nhiêu tuổi thì xuất sư?”
Tô Doanh Tụ vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng mỗi lần tiếp xúc với đôi mắt mê người như ánh trăng vùng sông nước Giang Nam kia của hắn, nghe tiếng nói dụ hoặc đặc trưng đất Giang Nam của hắn là lại mềm lòng. “Mười ba.”
“Một mình hành tẩu giang hồ rất khó sao?”
“Sẽ không.” Ít nhất nàng không có cảm giác này, từ lúc xuất đạo đến nay đều rất thuận lợi.
“Không tịch mịch sao?”
Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó khẳng định nói: “Không!” Nàng luôn có biện pháp làm cho cuộc sống của mình muôn màu muôn vẻ, thời điểm tịch mịch dường như không bao giờ có.
“Ngươi một chút cũng không giống người giang hồ mà ta nghe nói.” Kỉ Ngâm Phong có chút tiếc nuối.
Tô Doanh Tụ ánh mắt quái dị xem xét hắn, khẩu khí thập phần thành khẩn: “Nói thật, ta cũng thấy ngươi một chút cũng không giống Kỉ công tử mà mọi người đồn đại.”
Nhìn đến công tử nhà mình cùng vị hôn thê của hắn sóng vai ngồi bên giường nói chuyện, vô luận là ai cũng thấy vô cùng kinh ngạc.
Kỉ Ngâm Phong quần áo thực chỉnh tề, Tô Doanh Tụ cũng vậy. Nhưng là, Tô Doanh Tụ khoanh tay chống má, vẻ mặt thoải mái tự tại nói chuyện phiếm làm cho tỳ nữ Kỉ phủ vào đưa nước trà vô luận thấy thế nào cũng là hình ảnh lang hữu tình, thiếp có ý. Cho nên, chỉ một lát sau toàn bộ gia nhân Kỉ phủ đều biết thiếu gia nhà bọn họ cùng thiếu phu nhân tương lai cảm tình tốt lắm, tốt đến mức còn chưa thành thân đã có thể cùng nhau ngồi ở đầu giường nói chuyện phiếm.
Cho nên khi Kỉ Ngâm Phong bị người ta ném ra ngoài cửa sổ, hạ nhân Kỉ gia hoảng sợ vạn phần, không rõ bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trong đầu bọn họ nổi lên xung đột, là thiếu gia hành vi vượt rào? Nhưng vô luận thế nào cũng thấy thiếu gia nhà bọn họ không giống như hạng người đăng đồ tử, cho nên hạ nhân Kỉ gia lại càng hoang mang.
“Kỉ -- Ngâm – Phong, trong vòng ba ngày không cho phép ngươi tới đây.” Trong phòng rống ra một tiếng rồi sau đó “rầm” đóng chặt cửa sổ.
Xem ra, quả thật thiếu gia đã làm cái gì đó chọc cho người ta thật sự tức giận. Chẳng lẽ thiếu gia thanh tâm quả dục nhà bọn họ rốt cuộc cũng thông suốt?
Hoang mang a hoang mang!
Ban đêm, đúng lúc trăng tròn lên tới đỉnh, người của Kỉ gia tụ họp ở lương đình trong hoa viên xiêm áo trà bánh ngắm trăng nói chuyện phiếm.
Từ một tiểu kính chậm rãi đi tới, Tô Doanh Tụ mặc một kiện váy dài nguyệt sắc, cổ tay áo và chân váy đều dùng chỉ bạc làm viền, sắc bạc dưới ánh trăng chiếu rọi lại tỏa ra một vầng sáng, tựa như tiên tử Quảng Hàn từ Nguyệt cung nhẹ nhàng phiêu dật bay xuống vậy.
Trong mắt Kỉ Ngâm Phong hiện lên một tia kinh diễm, mạn thanh ngâm: “Đạp nguyệt thuận phong hạ Quảng Hàn, đồng thụ nhân gian một vòng thu.” (Quân: “đồng” trong cùng nhau, “thụ” trong cảm thụ thưởng thức)
Lại nữa! Tô Doanh Tụ không dấu viết lườm hắn một cái, tùy thời tùy chỗ đều có thể nổi hứng làm thơ, hắn có mệt hay không a?
“Tụ nhi đai lưng thượng hoa sen, chân thêu linh tú, không biết là xuất từ bàn tay khéo léo của ai a.” Kỉ lão phu nhân ánh mắt kinh hỉ nhìn thắt lưng của Tô Doanh Tụ, mặt trên dùng ngân tuyến đơn giản nhẹ buộc vòng quanh làm thành một bức hoa sen đón gió nở rộ, nếu không phải ngồi gần nhất, thật đúng là không nhìn ra đai lưng của nàng lại có phong tư khéo như vậy.
Tô Doanh Tụ lộ ra khinh thiển tươi cười. “Là ta.”
“Tụ nhi thực thích nguyệt nha bạch sắc a. Ta xem ngươi từ lúc đến phủ thay đổi mấy bộ quần áo rồi nhưng tất cả đều là thuần một sắc bạch.” Kỉ lão phu nhân mỉm cười nói. “Hoa y niên kỷ hoa, nên đổi quần áo nhiều màu sắc mới tốt.”
“Màu trắng trắng trong thuần khiết, thanh nhã.” Tô Doanh Tụ nói ra nguyên nhân yêu thích của mình.
“Tựa như người vậy.” Kỉ Ngâm Phong ý vị thâm trường nhìn nàng.
Vợ chồng Kỉ thị nhìn nhau, vừa lòng vuốt cằm.
Tô Doanh Tụ từ chối cho ý kiến, nhéo một khối bông tuyết cao để vào trong miệng, ngầng đầu thiện lương nhìn trăng tròn. Lại là trăng tròn, không thể tưởng được bất tri bất giác đi vào Kỉ gia đã là bán nguyệt có thừa (ý nói thời gian qua đã lâu), hai vợ chồng dở hơi kia xác định vững chắc mà chạy đến đây thì không biết sau này nàng làm sao tiêu dao được nữa. Sớm biết như thế này, nàng cho dù có bị bọn họ đuổi giết khắp giang hồ cũng tuyệt đối không đến Tô Châu.
Đánh giá cảm xúc ảo não lóe ra trong mắt nàng, Kỉ Ngâm Phong nhịn không được cúi đầu che miệng, trong lòng cười thầm. Tuy rằng nàng bộ dáng trinh tĩnh nhàn lương, nhưng tính tình cùng vẻ bề ngoài cách biệt một trời một vực, điều này càng làm cho nàng có thêm một cỗ phong tình không đồng dạng như những nữ nhân khác.
“Tụ nhi, mười tám tháng này chính là ngày lành, ta xem hôn lễ liền tổ chức vào hôm đó đi.”
Kỉ lão phu nhân đột nhiên đưa ra đề nghị làm cho Tô Doanh Tụ miệng nuốt củ lạc suýt nữa mắc nghẹn, con mắt sáng như làn nước mùa thu lúc này đang gợn sóng nhìn về phía bá mẫu, cố hết sức điềm đạm đáng yêu: “Bá mẫu, như vậy có vẻ quá mau.”
“Phong nhi chờ cũng không lâu, hai kẻ già này cũng muốn sớm ôm tôn tử rồi.” Kỉ lão phu nhân cười ha ha nói, vẻ mặt cực kì từ ái.
Tô Doanh Tụ nhất thời không biết nói gì mà chống đỡ. Không thể nói với bọn họ giang hồ nữ nhân không câu nệ tiểu tiết, việc thành gia không vội, tạm thời cứ hoãn lại cũng không sao.
“Nương, Doanh Tụ là thẹn thùng, ngài không nên giáp mặt nàng lại hỏi loại chuyện này.”
Lời Kỉ Ngâm Phong nói làm cho Kỉ lão phu nhân giật mình, cười hòa giải: “Đúng rồi, đúng rồi! Xem ta già mà hồ đồ rồi a. Tụ nhi, đừng trách ta nha.”
Thẹn thùng? Nàng là sợ hãi a. Tô Doanh Tụ đột nhiên cảm thấy điểm tâm trong miệng lúc trước rất ngon mà hiện tại cứ như ăn sáp khô vậy, khó có thể nuốt xuống. Thành thân? Nàng rõ ràng là tới từ hôn a, vì sao lại đi đến cái tình trạng như hôm nay?
Một canh giờ trôi qua, hai lão lấy cớ buồn ngủ nên rời đi trước, lưu lại hai người trẻ tuổi tiếp tục ngắm trăng.
Vừa thấy thân ảnh hai lão biến mất ở hành lang, Tô Doanh Tụ lập tức liền đứng lên, chuẩn bị trở về phòng đi ngủ.
“Doanh Tụ, ngươi sẽ thành thân với ta sao?” Kỉ Ngâm Phong cười hỏi, tựa hồ muốn nói chuyện tình này có cũng được không có cũng chẳng sao.
Tô Doanh Tụ tay phải đặt trên bàn đá bên cạnh, trừng mắt hắn. “Ba” một tiếng liền bẻ một góc vật liệu đá, chà xát ở trong tay, một lúc sau miếng đá liền hóa thành bụi rơi xuống đất, sau đó rất khinh xảo nói: “Còn phải xem tâm tình thế nào đã.”
Tâm tình không tốt nàng sẽ tìm hắn đến giải hận. Từ khi gặp được hắn, nàng rốt cuộc biết cảm giác gặp tú tài không thể nói lý nhà binh là cái gì, mà nàng chính là cái tên “binh” xui xẻo ấy.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
38 chương
122 chương
110 chương
93 chương
197 chương