Niên Ấu Dư mở miệng nói chuyện, là vì Ninh Dĩ Tầm giới thiệu nàng, chứ không phải vì nàng mà giới thiệu Ninh Dĩ Tầm, trình tự như vậy làm trong lòng Tống Thanh Nam cảm thấy lạnh lẽo, bên trọng bên khinh, vừa nhìn hiểu ngay, làm lòng nàng lập tức nảy sinh một loại cảm xúc gọi là ghen tị, nàng lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên biết đến ghen tị là cảm giác gì. “Đây là Tống Thanh Nam, là tỷ tỷ lớn lên cùng em.” Niên Ấu Dư đem hình ảnh Tống Thanh Nam dừng lại ở chuyện tỷ tỷ dạy đàn cho mình, Tống Thanh Nam lại có loại cảm giác không muốn như vậy. “Thì ra là tỷ tỷ của Ấu Dư.” Ninh Dĩ Tầm cười yêu nhiên với Tống Thanh Nam, quả thực lộ ra một cỗ khí yêu nghiệt, trọng điểm âm thanh dừng lại ở hai chữ tỷ tỷ. Ninh Dĩ Tầm vừa bị Tống Thanh Nam đả kϊƈɦ niềm tin, rất nhanh liền khôi phục, tuy rằng Tống Thanh Nam thực xinh đẹp, cũng thực có khí chất, nhưng sao cô có thể vì Tống Thanh Nam mà phủ định mị lực của mình đây? Đại khái là vì chưa gặp được người nào có mỹ mạo tương đương, nên giờ gặp đến lại lập tức có cảm giác nguy cơ thôi. Cô và Tống Thanh Nam cũng tương đương, ai thắng ai thau còn chưa nói trước được, dù sao cô và Tống Thanh Nam vốn là hai phong cách hoàn toàn bất đồng, điểm mấu chốt quan trọng nhất là, Niên Ấu Dư khẳng định sẽ bầu cho mình một phiếu, chỉ cần một lá phiếu này của Niên Ấu Dư là đủ rồi. Nếu Niên Ấu Dư có thích Tống Thanh Nam, hiện tại đại khái cũng sẽ không nói chuyện vì mình. “Ninh tiểu thư là vợ của Niên thúc thúc, là trưởng bối của Ấu Dư, theo lý cũng là trưởng bối của tôi.” Tống Thanh Nam cũng mỉm cười đáp lễ, nói về thân phận, mẹ kế so với tỷ tỷ càng cách xa hơn đi. Lời này, không chỉ có Ninh Dĩ Tầm không thích nghe, Niên Ấu Dư cũng không thích nghe, nàng không thích người khác nhắc đến quan hệ của nàng và Ninh Dĩ Tầm, Dĩ Tầm cùng ba ba sớm hay muộn cũng trở thành người qua đường. “Jennifer cũng không lớn tuổi, Tống tỷ tỷ kêu nàng là Jennifer là được rồi.” Niên Ấu Dư mở miệng nói, vô hình là nói đỡ Ninh Dĩ Tầm. Ninh Dĩ Tầm cười cười không nói, tuy rằng Tống Thanh Nam cũng rất cường đại, nhưng trong cảm nhận của Niên Ấu Dư, cô mới là người toàn thắng, dù là tao nhã, dù là cao quý cô cũng có thể diễn được, tuy rằng mình chỉ giả vờ, nhưng ít nhất cũng không ai phân biệt được, ai bảo mình diễn xuất hay như vậy đây? Bất quá yêu nghiệt cái gì, Tống Thanh Nam nhất định không thể hiện ra được, nghĩ đến đây, niềm tin Ninh Dĩ Tầm trong nháy mắt liền khôi phục. Tống Thanh Nam thấy Niên Ấu Dư bảo hộ Ninh Dĩ Tầm mọi mặt, trong lòng nàng vô cùng chua sót, nhưng lại càng khẳng định, quan hệ giữa các nàng cũng không đơn thuần như kế mẫu kế nữ. Ấu Dư là người lý trí như vậy, sao có thể bắt đầu một quan hệ như thế? Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Thanh Nam lại hối hận, kế mẫu và kế nữ Ấu Dư cũng không để ý, lúc trước mình cũng không quan trọng là tỷ tỷ hay muội muội, huống chi mình và Ấu Dư một chút huyết thống còn không có, chỉ có thể tự mình trách mình vì không thể thẳng thắng với tình cảm của bản thân. Đối với chuyện này, chỉ có thể nói Niên Ấu Dư đã có tiềm chất cong, Tống Thanh Nam bị bại bởi Ninh Dĩ Tầm đại khái là do thiếu đi tính cách liều lĩnh xúc động như Ninh Dĩ Tầm, nếu Ninh Dĩ Tầm kiêng kị nhiều như Tống Thanh Nam, trước đó cũng sẽ không chủ động một lần lại một lần trêu chọc Niên Ấu Dư. Niên Ấu Dư đối với Tống Thanh Nam và Ninh Dĩ Tầm đều rất hảo cảm, một người là tỷ tỷ từ nhỏ mà nàng nguyện ý thân cận, một người là thần tượng chỉ liếc mắt một cái liền thích, đại khái ai hành động trước, người đó có thể hái được hoa. “Hoa nở đáng bẻ thì nên bẻ, đừng chờ hoa hết bẻ cành không”, câu này không hiểu sao lại diễn tả chính xác tâm tình của Tống Thanh Nam giờ phút này.*Câu trêи là dịch lại hai câu thơ trong bài Kim Lũ Y (Áo Kim Tuyến) của Đỗ Thu NươngKhuyến quân mạc tích Kim Lũ YKhuyến quân tích thủ thiếu niên thìHoa khai kham chiết trực tu chiếtMạc đãi vô hoa không chiết chi. Dịch: Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàngKhuyên anh nên tiếc thời trẻ trungHoa nở đáng bẻ thì nên bẻĐừng chờ hoa hết, bẻ cành không. “Tôi là Tống Thanh Nam.” Tống Thanh Nam mỉm cười, chủ động vươn tay đưa hướng Ninh Dĩ Tầm tự giới thiệu, tuy rằng trong lòng tràn ngập ghen tị với Ninh Dĩ Tầm, nhưng ngoài mặt cũng bất động thanh sắc. “Tôi là Ninh Dĩ Tầm.” Ninh Dĩ Tầm cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Thanh Nam, sau đó rút trở về. Niên Ấu Dư thấy thái độ hai người đều không quá lớn, không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhỏm một hơi, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, tính tình Tống Thanh Nam không dữ dội, cũng không có bệnh công chúa như Tôn Lê, sẽ không giương cung bạt kiếm với người khác, Ninh Dĩ Tầm lại không đánh người không đánh mình, hai người này hẳn là sẽ không có mùi thuốc súng quá nhiều. Chẳng qua không khí giữa các nàng vẫn tràn ngập kỳ quái không nói rõ, loại không khí này làm cho Niên Ấu Dư muốn nhanh chóng đem hai người này tách ra. “Tống tỷ tỷ, em đưa chị về.” Tâm tư Niên Ấu Dư thông thấu, đối với tâm trạng của Tống Thanh Nam nàng có thể đoán được vài phần, bất quá lòng nàng giờ đây chỉ tràn ngập là Ninh Dĩ Tầm, đối với Tống Thanh Nam chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. “Phiền Ấu Dư rồi.” Tống Thanh Nam cười đặc biệt ôn nhu với Niên Ấu Dư, ánh mắt cũng dịu dàng đến độ làm trong lòng Ninh Dĩ Tầm không thoải mái. Chẳng qua, lúc Niên Ấu Dư đến xe, đột nhiên phát hiện một vấn đề, ai sẽ ngồi ghế phó lái bây giờ, nếu để cho Ninh Dĩ Tầm ngồi, Tống tỷ tỷ nhật định sẽ không vui, khẳng định cho rằng mình khách khí, dù sao ở ngoài mặt, Ninh Dĩ Tầm là mẹ kế của mình, mình lại lớn lên cùng Tống Thanh Nam, nhưng để Tống tỷ tỷ ngồi, khẳng định Ninh Dĩ Tầm cũng sẽ không vui, bản thân nàng lại luyến tiếc để Ninh Dĩ Tầm không vui, nếu hai người đều ngồi ở ghế sau, cảm giác có chút kỳ quái. Niên Ấu Dư không biết phân chia thế nào, lời này nàng khẳng định không nói ra được, bản thân liền ngồi vào ghế tài xế, chờ hai người kia tự mình quyết định xem ngồi thế nào. Tống Thanh Nam cùng Ninh Dĩ Tầm cũng lập tức ý thức được vấn đề này, ai cũng muốn ngồi ghế phó lái, điều này đại biểu cho chuyện có quan hệ thân thiết hơn với Niên Ấu Dư, nhưng cũng biết vị trí kia cực kỳ xấu hổ, vì thế hai người đứng ở cửa xe chần chừ hết mấy giây. Hiển nhiên cứ đứng ngốc như vậy rất kỳ quái, Ninh Dĩ Tầm thầm nghĩ, mình cố kỵ như vậy làm cái gì, mặc kệ là quan hệ thực tế hay quan hệ trêи danh nghĩa, thì nàng với Niên Ấu Dư mới là người một nhà, cho nên Ninh Dĩ Tầm cũng không chần chừ quá lâu, liền ngồi lên ghế phó lái. Tống Thanh Nam thấy Ninh Dĩ Tầm ngồi ghế phó lái, đành phải đi xuống ghế sau ngồi, đồng thời lại có chút hối hận, nàng cảm thấy bản thân mình cũng có thể ngồi được cái ghế kia, chỉ là bản thân nàng không kiên trì mà thôi. Nhưng là một bước chậm, từng bước chậm, tính cách của nàng vốn là như vậy, cho dù nàng có muốn đấu với Ninh Dĩ Tầm, tình cách nàng kỳ thật vẫn bị động hơn. Bất quá với khoảng cách trước sau, Tống Thanh Nam có thể rõ ràng nhìn sườn mặt của Niên Ấu Dư hơn, người nàng thích rõ ràng như vậy, dần dần sẽ không còn thuộc về mình nữa. Niên Ấu Dư thấy Ninh Dĩ Tầm ngồi ghế phó lái cạnh mình, trong lòng không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nội tâm nàng cũng muốn Ninh Dĩ Tầm ngồi ở trêи này. Bất quá nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên mấy về kết quả này, Ninh Dĩ Tầm không hề để ý đến suy nghĩ của người khác, chị ấy nghe theo nội tâm của mình hơn, bất quá cho dù Ninh Dĩ Tầm có như thế nào, Niên Ấu Dư đều cảm thấy tốt. Đương nhiên Tống Thanh Nam cũng tốt lắm, tao nhã cao quý, nội liễm lại có phẩm chắc, đây là đặc điểm của Tống Thanh Nam, có một ngày Niên Ấu Dư phát hiện trêи người mình cũng có những phẩm chất đó, tuy rằng nàng vẫn có chỗ khác Tống Thanh Nam, nhưng vẫn còn cái bóng của Tống Thanh nam trong đó, đây có lẽ là do từ nhỏ thích Tống Thanh Nam, mà vô ý bắt chước, cho đến khi thấy được hình ảnh của mình thành như vậy, đột nhiên có chút sợ hãi. Sau khi lớn lên, Niên Ấu Dư lại cố ý không học theo Tống Thanh Nam nữa, tránh cho mình lại càng ngày càng giống chị ấy. Có đôi khi Niên Ấu Dư cảm thấy bản thân mình giống như thiếu khuyết tính cách gì đó, mới liếc mắt một cái liền thích Ninh Dĩ Tầm. Ninh Dĩ Tầm kiêng kị Tống Thanh Nam, Tống Thanh Nam ghen tị Ninh Dĩ Tầm, Niên Ấu Dư nói chuyện với hai người, tận lực không lãnh lạc một trong hai. Thực ra Ninh Dĩ Tầm thực xác định một sự kiện, Tống Thanh Nam cùng lớn lên với Niên Ấu Dư này trong lòng Niên Ấu Dư quan trọng hơn so với Tôn Lê, Ninh Dĩ Tầm không vui, thực không vui. Niên Ấu Dư là bạch phú mỹ cao cấp, bên người cũng toàn là bạch phú mỹ chất lượng, quả thực muốn cho mình chua cả hồ rồi.