Niệm niệm có ăn

Chương 42 : Chuyến Đi Lan Châu 13

Ngồi trên xe ngựa đi về hướng Lan Châu, bởi vì trong lòng Tần Nhược gấp gáp, ít nói hơn hẳn bình thường, mà ta thì vẫn còn chưa phục hồi được từ đau lòng của ngày hôm qua, cũng chẳng hào hứng được bao nhiêu. Chỉ có Trần Thiến Thiến hệt như được đi dạo chơi ở ngoại thành, cực kỳ vui sướng, líu ra líu ríu suốt một đường. “Nếu chúng ta bắt được ca nữ kia, thì cũng coi như là lập được một công lao nhỉ, hai người nói có phải không? Không biết Lan Châu là ở bao xa, từ nhỏ đến lớn tỷ chưa hề ra khỏi kinh thành. Phụ thân tỷ luôn nói biên quan rất xa rất xa, chỗ Lan Châu thì giao thông cũng không thuận tiện, chắc là cũng xa phết đấy? Ôi, sao hai người lại không ho he gì thế, hai người còn có thể ngủ mở mắt đấy à?” Trước đây ta không hề phát hiện Trần Thiến Thiến lại om sòm đến thế! Nhưng mà, nghe nàng ồn ào lâu như vậy, buồn bã trong lòng ta đã vơi đi không ít. Từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa hề ra khỏi kinh thành, nhìn các dãy núi liên tục không ngớt ở bên ngoài, cảm thấy rất trong lành, nhịn không được mà vén rèm cửa sổ lên. Tần Nhược nhìn ta một cái: “Theo hướng Lan Châu, càng ngày gió cát sẽ càng lớn. Đến ngày mai thì ngươi nhất thiết không được kéo rèm lên, không thì đến lúc đó lại bị gió cào cho rách mặt đấy.” Từ kinh thành đến Lan Châu, nếu ra roi thúc ngựa thì sẽ mất khoảng bốn, năm ngày, giữa đường còn phải đổi qua đường thủy, đi trên kênh đào. Rất nhanh, chúng ta đã lên được một chiếc thuyền chở khách lớn trên kênh đào, vừa mới đi đường thủy thì ba đại tiểu thư luôn sống trong nhung lụa chúng ta đã không chịu nổi rồi. Ta và Tần Nhược vẫn còn tạm được, chỉ hơi chóng mặt thôi, Trần Thiến Thiến thì lại bị say sóng rất nghiêm trọng, ở trong khoang thuyền một buổi sáng nôn mấy lần liền, cực kỳ thảm hại. Ta chỉ có thể ngồi ở bên giường, thỉnh thoảng đưa cho Trần Thiến Thiến chút nước để xúc miệng. Vốn là Tần Nhược cách chúng ta rất xa, sau đó thấy Trần Thiến Thiến nghiêm trọng như vậy, chắc là trong lòng áy náy, nên lặng lẽ đi tìm người lái thuyền, nấu cho Trần Thiến Thiến một bát thuốc giúp làm tinh thần tỉnh táo. Tóc Trần Thiến Thiến hơi bị tán loạn, ta đỡ nàng ấy ngồi dậy uống thuốc, nàng ấy ai da một tiếng rồi lại chuẩn bị nằm xuống. Tần Nhược cầm lấy bát thuốc từ tay ta, thở dài, nói nhỏ: “Xin lỗi, là ta kéo các ngươi xuống nước rồi.” Thật là hiếm có, thế nào thì chúng ta cũng không nghĩ được là vốn đối với Tần Nhược là như kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt, bây giờ lại thành ra quan hệ hoạn nạn có nhau. Những chán ghét Tần Nhược trước đây, vào giờ này khắc này giống như đã tan thành tro bụi. Ta nghĩ ngợi, rồi nói: “Ngươi biết được những gì thì kể toàn bộ ra đi, chúng ta cùng bàn bạc.” Trần Thiến Thiến cũng không ngủ nữa, loạng choạng ngồi dậy: “Đúng thế, chúng ta đã ở trên cùng một con thuyền rồi, hãy nói thật lòng đi, đừng giấu giếm gì cả.” Tần Nhược đặt bát xuống, tìm một chiếc ghế để ngồi, bắt đầu rủ rỉ kể chuyện: “Người của Hoa Nguyệt lâu nói ả ca nữ đến kinh thành một mình, không bị ai ép buộc mà là tự tìm đến thanh lâu này, tự ả muốn bán thân. Nữ tử tự nguyện gia nhập thanh lâu thì mấy mươi năm cũng chẳng có một người, do đó, ở Hoa Nguyệt lâu thì ả cũng được xem là nổi tiếng. Hạ Nguyệt Nhi này có một đặc điểm lớn, thích kết giao với quan viên, ở trước mặt một số người thì ả luôn uốn mình, làm theo ý của họ, đi lại rất thân mật với khá nhiều mệnh quan triều đình. Còn nữa, năm nay ả lại câu được Kiều Vĩnh, thanh mai trúc mã của ngươi, trúc mã kia còn muốn chuộc thân cho ả đấy.” “Ôi trời ơi!” Trần Thiến Thiến không nhịn được tức giận, nhảy xuống giường, “Lâm Niệm, bằng hữu này của muội thật là không đáng để kết giao!” Ta không biết phải làm sao, chỉ có thể giải thích: “Thứ nhất, Kiều Vĩnh không phải là thanh mai trúc mã của ta, thứ hai, hắn bị ả ca nữ lừa, còn tưởng ả là tri kỷ của hắn.” “Tri kỷ này cũng quá là khó tìm đi, phải ở thanh lâu mới tìm được cơ đấy.” Tần Nhược không nhịn được tính cay nghiệt của nàng, cười mỉa mai, lại nói tiếp: “Người của Hoa Nguyệt lâu chỉ biết là nương của Hạ Nguyệt Nhi cũng là một nữ tử thanh lâu, đã qua đời, ả đơn độc một mình từ Lan Châu đến kinh thành, bơ vơ không nơi nương tựa. Trừ điều này ra thì Hạ Nguyệt Nhi cứ như một câu đố vậy, ả không hề tiếp xúc với các ca nữ khác, cũng chẳng có bằng hữu nào, lúc ả bị vào đại lao thì người cứu ả ra là tiểu nhị ở quán kia, đồng hương của ả.” Nói đến đây, ta lại hơi phiền muộn một chút: “Lan Châu nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu chúng ta vẫn còn chưa tìm được ả ca nữ mà đã bị người nhà bắt về, thì còn mặt mũi gì nữa?” “Ai da, muội yên tâm đi.” Khuôn mặt Trần Thiến Thiến rất ung dung, cứ như là đã tính trước hết mọi việc rồi (1), “Tiêu ít tiền tìm người săn tin là được mà.” “Người săn tin là giống như “Bách sự thông” trong thoại bản á?” Ta bỗng nghĩ đến một vấn đề, “Chúng ta có nên nữ giả nam trang không nhỉ? Cứ thế này đi ra ngoài liệu có gặp phải nguy hiểm gì không?” “Có nguy hiểm gì chứ?” Trần Thiến Thiến không thèm để ý tí tẹo nào, “Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng không phải đều ở đây hay sao?” Khóe miệng Tần Nhược co rút, ta không thể không gật đầu: “Tỷ nói cũng phải, dù bọn họ cũng không có tác dụng gì mấy, nhưng dùng để dọa người thì cũng đủ rồi.” Lần này Trần Thiến Thiến đi ra ngoài, không mang theo thị nữ, mà lại mang theo ba huynh đệ cao to lực lưỡng (2) đang làm việc vặt trong phủ. Hồi nhỏ, ba người này bị phụ mẫu vứt ngoài đường bởi vì bị bệnh ngốc, vừa đúng lúc Trần Tướng quân dẫn binh đi ngang qua cứu về. Cũng vì nguyên nhân đó mà ba người họ đối với Trần Thiến Thiến nói gì nghe đấy, không giống những người khác ngăn chặn nàng xuất phủ. Trần Thiến Thiến đắc ý đầy mặt, dường như là thuốc chống say đã có tác dụng, có vẻ có tinh thần hơn nhiều. Nàng ôm chăn nhìn Tần Nhược, cười đểu: “Tần Nhược, chúng ta đã ở trên cùng một con thuyền rồi, ngươi có phải là nên kể chuyện của ngươi với Huỳnh Triệu Trung không?” Trong phút chốc mặt Tần Nhược liền đỏ lên, mặc dù trong khoang thuyền ánh sáng lờ mờ, chúng ta vẫn có thể cảm thấy tâm trạng nàng không ổn định ngay lúc đó. Hồi trước, Trần Thiến Thiến nói Tần Nhược mượn những bài thơ từ của học sinh của phụ thân nàng, để tự khoe khoang mình là tài nữ, nói nàng “da mặt dày”, nhưng mà, xem ra nàng bây giờ cũng không giống người có da mặt dày đâu. “Ta <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210521/co-an.png" data-pagespeed-url-hash=240744245 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.