Niệm niệm có ăn
Chương 41 : Ta Muốn Đi Lan Châu
“Ngươi muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng có che che đậy đậy, thừa nước đục thả câu như thế nữa.
”
Ta nói xong thì lấy khăn tay lau nước trà trên môi, lại lặng lẽ đạp cho Trần Thiến Thiến một phát.
Nàng ấy nhìn ta, đã hiểu rõ ý của ta, lập tức ngồi rất đoan trang, cất đi vẻ tò mò trên khuôn mặt, phụ họa theo: “Đúng đấy, ai mà biết được liệu ngươi có đang bẫy chúng ta hay không đây? Tự nhiên lại muốn kết thành đồng minh, cho dù kết minh thật thì tại vì cái gì mà chúng ta phải kết với ngươi cơ chứ?”
Tần Nhược ngồi ở đối diện, thấy chúng ta không đồng ý thì hơi hoang mang, cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt ngạo mạn, nhưng giọng nói vẫn còn rất cứng nhắc, nhìn ta: “Lâm Niệm, ta biết thanh mai trúc mã của người, tên Kiều Vĩnh nhà Tri phủ Lan Châu, cũng bị bắt vì vụ án thông địch phản quốc này, ngươi không lo lắng à? Các ngươi bắt buộc phải kết minh với ta, chúng ta cùng đi tìm hung thủ thật sự ở sau màn, trả lại sự trong sạch cho họ.
”
Trần Thiến Thiến “À” một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, vừa mới định lên tiếng thì lại bị ta đạp cho một cái, nàng đành ngậm miệng, tủi thân nhìn ta.
Trong phút chốc ta đã hiểu được ý đồ của Tần Nhược, nhưng dù vậy thì cũng không vội, liền học theo bộ dáng hàng ngày của tên cao to, cầm chén trà lên, mở nắp, thổi bọt trà trong chén, uống một ngụm chậm rì rì, cười nói: “Không biết ngươi nói “Họ” là chỉ ai? Ngươi tìm lại trong sạch cho ai?”
“Đã đến nước này thì ta cũng chẳng có gì để giấu các ngươi nữa.
” Khuôn mặt Tần Nhược lúc đỏ, lúc trắng, do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, tay nắm chặt chén trà, đến đầu ngón tay cũng trở nên trắng bạch ra, ánh mắt lại rất kiên định, nói: “Ta muốn cứu Huỳnh gia.
”
“Cái gì?” Trần Thiến Thiến mở to mắt, rướn người về phía trước, há mồm trợn mắt: “Tại sao ngươi muốn cứu Huỳnh gia? Các ngươi không phải là kẻ thù truyền kiếp sao?
Tần Nhược cắn môi, ánh mắt không được tự nhiên nhìn ra phía ngoài, hình như là lần đầu tiên nhắc đến việc này trước mặt người khác, nói: “Ta và Huỳnh Triệu Trung đã sớm, đã sớm tư định chung thân.
”
Đối với ta thì lời của ả không hề mới mẻ, nhưng đối với Trần Thiến Thiến mà nói thì lại rất kinh động lòng người.
Dù sao thì bình thường, hai người này cũng chẳng hề lộ ra chút manh mối nào, Tần Nhược còn luôn biểu hiện ra là muốn nắm chặt Thế tử không buông, sao lại đột nhiên nói đã cùng người khác tư định chung thân rồi?
Trần Thiến Thiến há to miệng, khi phản ứng lại được thì tức giận, đứng phắt dậy, chỉ vào ả, nói lời lẽ nghiêm túc: “Thế sao ngươi vẫn đi tìm Thế tử và Nguyệt ca ca! Ngươi cũng quá phiền chán rồi đấy!”
Bình thường Tần Nhược không để ai vào mắt, mặc dù lúc này muốn cứu người, nhưng nghe xong thì cũng nhịn không được mà phản bác: “Ngươi nói bậy cái gì đấy? Ta đi tìm bọn hắn là vì vụ án này!”
Cơn tức của Trần Thiến Thiến cứ như mưa mùa hè vậy, đến vội vàng mà đi còn nhanh hơn, trong nháy mắt nàng đã mềm giọng: “Như thế hả, vậy thì tốt rồi.
”
Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.
Không hề hay biết mà ngón tay ta đã bắt đầu gõ nhịp ở trên bàn gỗ, nghĩ ngợi, mở miệng hỏi ra vấn đề mà ta vẫn nghi hoặc mãi: “Theo như lời ngươi nói, Huỳnh Triệu Trung trốn đã lâu như vậy, đều là ở trong phủ của ngươi?”
Tần Ngược sững người, sau đó gật đầu: “Đúng, ngươi nói không sai, ta thừa nhận.
”
Ta không thể không tò mò: “Phủ của ngươi có nhiều người đi đi lại lại như thế, ngươi giấu hắn ở đâu vậy? Ngươi không sợ bị người khác phát hiện ra à?”
Hôm nay đích xác là Tần Nhược có thành ý, trả lời trung thực câu hỏi này: “Chuồng ngựa, ta để chàng giả làm người đánh xe của ta.
”
Người đánh xe?
Người đánh xe?
À, đúng rồi!
Ta nhớ lại một màn ở bãi săn, đôi tay trắng ngần của người đánh xe, lúc đó ta còn nghi nghờ một hồi đấy.
Trong chốc lát ta mới phản ứng lại được, không nhịn được mà hỏi: “Thế lần trước ngươi mang hắn đến bãi săn à?”
“Ngươi phát hiện ra rồi?” Ả vừa nghe thì rất ngạc nhiên, “Ta còn muốn mang hắn vào gặp Hoàng thượng nữa, hy vọng có thể giúp phụ thân hắn kêu oan, ai biết được thị vệ ở cổng không cho phép xe ngựa tiến vào, ta chỉ đành để hắn rời đi thôi.
”
Không trách được.
Trong lòng ta nghĩ, đúng là chỉ thiếu một chút, một chút xíu thôi là ta đã phát hiện ra rồi.
Nếu ta phát hiện được việc này, thì đã có thể chém gió với tên cao to sớm hơn rồi đấy!!
Thật là quá đáng tiếc mà.
Trần Thiến Thiến nghe rất tập trung, hỏi: “Thế bây giờ ngươi nói muốn kết thành đồng minh, là có ý gì hả? Ba chúng ta có thể giỏi giang hơn Đại Lý Tự, có thể cùng nhau tìm ra hung thủ thật sự hay sao?”
Triệu Trung tin chắc rằng cha chàng không hề tiếp xúc với người Liêu Quốc, cho nên chàng vẫn đi tìm, vẫn muốn có thể trả lại trong sạch cho cha chàng.
” Tần Nhược kiên nhẫn giải thích, “Mấy người Liêu Quốc kia đã tìm đến cửa rồi, tưởng trong tay chàng có bản đồ lương thảo, dụ dỗ bằng mọi giá, muốn chàng hợp tác với chúng.
”
“Sau đó thì sao?”
“Triệu Trung giả vờ do dự, lôi kéo bọn chúng mấy lần, thì biết được một vài việc.
” Tần Nhược đã bỏ xuống vẻ mặt kiêu ngạo mọi khi, giọng nói càng lúc càng nghiêm túc, “Một, ca nữ quán rượu kia là một nhân vật then chốt, rõ ràng ả là người Tiêu Quốc, lại nói bản thân có huyết mạch Liêu Quốc, dùng toàn bộ tâm huyết tính toán cho Liêu Quốc.
”
Cái gì? Huyết mạch của Liêu Quốc?
Ta không thể không nhớ lại những gì nữ tử bắt ta lại đã nói, hết sức kinh ngạc.
Nếu như vậy, người bắt ta ngày đó đúng thật là ca nữ nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược kia?
Tần Nhược nhìn ta một cái, lại nói tiếp: “Hai, ca nữ này còn tưởng Huỳnh Thừa tướng là cùng một hội với ả, điều này cho thấy có người ở giữa đã động tay chân, người này có thể đã từng có ý đồ thuyết phục Thừa tướng, nên ở trước mặt ca nữ liền nói dối, hoặc là để khi sự tình bại lộ, muốn dùng Thừa tướng làm lá chắn.
”
“Không đúng.
” Trần Thiến Thiến nhăn mày, “Ta nghe Nguyệt ca ca nói qua, thế lá thư kia với bản đồ lương thảo là
<img src="https://img.brbrwebtruyen.brbrcom/public/images/storyimg/20210519/co-an.brbrpng" title=" TA MUỐN ĐI LAN CHÂU" data-pagespeed-url-hash=218357017 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
65 chương
1 chương
74 chương
61 chương
38 chương
8 chương
147 chương
15 chương