Người đàn ông châm lửa vào tẩu thuốc, đưa lên hít một hơi rồi phả ra làn khói trắng kỳ ảo. Một bóng người khập khiễng bước vào. -"Khẩu Liệt Nữ! Ngươi về rồi à?" – Người đàn ông cất tiếng hỏi. -"Mau ra giúp ta, lão già khốn kiếp!" – Rồi người phụ nữ ấy khụy xuống, ngất đi. Sau 2 giờ, người đàn ông bước vào phòng, cất tiếng hỏi: -"Tại sao cô lại bị thương? Cô vốn không sợ Đạo thuật mà?" -"Rõ ràng là ta không sợ, nhưng thằng nhóc đó còn có một vật Thánh của bên Đạo, chứ nếu không thì ta đâu dễ bị nó cho ăn hành như vậy được!" Người đàn ông thở dài ngao ngán: -"Thôi được rồi! Cô nằm nghỉ đi" ........... Kể từ đêm nằm mơ con ma nữ kia, tôi không dám bén mảng lại gần cây sori kia nữa, kể cả ban ngày tôi cũng tránh xa vì sợ bóng ma nữ kia. Nhưng đêm đó, cái H.sang chơi và ngủ cùng với tôi. Lý do là vì cả nhà nó đi chơi Vũng Tàu nhưng nó thì đang bị cảm với lại gần đến kỳ thi HKII nên phải ở nhà một mình. Ba mẹ nó gửi nó sang nhà ông bà ngoại cùng với tôi. Đêm đó, lại khung giờ 23h đêm, tôi mở TV và xem tiếp seri phim Diệt Ma Hiệp Đạo của Lâm Chánh Anh (vì sợ ma cây rồi nên đổi sang xem cương thi hài :v), xui xẻo thế nào lại ngay tập trấn giữ gốc cây @@ (đã sợ ma cây rồi lại còn  -_-) nhưng bộ phim này rất hay và hấp dẫn nên tôi cũng không muốn bỏ qua.  Tôi nằm dưới đất, cái H. nằm trên võng cùng xem. Được một lúc thì nó buồn ngủ và thiếp đi. Khoảng nửa tiếng sau thì phim hết, tôi ngáp ngắn ngáp dài rồi mắc võng lên nằm ngủ. Vừa thiu thiu ngủ, một cảm giác nóng nực và khát nước ập đến, tôi bật dậy tìm nước uống.... Nốc gần cạn chai nước, một cảm giác mát lạnh dễ chịu chạy khắp người, tôi đóng nắp chai, khép cửa tủ lạnh lại. Ánh sáng từ tủ dần mờ đi, chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ bóng đèn ngủ lập lòe, nếu là người yếu bóng vía chắc sẽ giật mình vì những cái bóng hằn trên tường. Trong vô thức, tôi tiếng đến gần cánh cửa, nhè nhẹ đẩy cửa ra. Một cơn gió mát lạnh ùa vào khiến tôi cảm thấy rờn rợn. Cái H. cũng vì khí lạnh mà giật mình dậy. -"Tối rồi không ngủ mà mờ cửa chi vậy cha nội?" – Nó bực bội -"Nóng quá! Mở cửa cho gió lùa thoáng xíu!" -"Mở xíu rồi đóng vô nha ông, không trúng gió bệnh đó. Tao đang bị cảm đây này -_-" -"Rồi rôi! Ngủ đi má." Nó bực dọc trùm chăn kín lại rồi hậm hực đi ngủ. Ngồi trên cái bàn tròn trước hàng ba, từng cơn gió nhẹ nhàng thoang thoảng mang đến cảm giác dễ chịu. Cảnh vật thật yên bình, cây cối như chìm vào giấc ngủ, đêm thanh bình yên ắng, đâu đó chốc chốc lại có tiếng chó sủa nhau tru tréo......đợi đã, cây? Bất giác tôi, đưa mắt về phía cành cây ấy, một bóng trắng quen thuộc đang vắt vẻo treo ngược đầu xuống đất đung đưa. Chân tay tôi bủn rủn, muốn chạy thật nhanh vào nhà đóng sầm cửa lại nhưng có một lực vô hình đã giữ chặt tôi lại... Cô ta ngồi hẳn lên cành cây, vén tóc rồi quay mặt lại nhìn tôi. Khuôn mặt quái dị lộ ra: miệng xẻ rộng đến mang tai, đôi mắt quái dị đỏ như máu nhìn tôi chằm chằm. -"Chào nhóc! Lại gặp nhau rồi!" _____________________ Thông tin thêm: Kuchisake Onna (The Slit-Mouth Woman/ Bà kẹ/ Khẩu Liệt Nữ) là 1 trong những Urban Legend nổi tiếng nhất của Nhật Bản, Kuchisake Onna là 1 bóng ma lang thang trên những đường phố của Nhật Bản vào buổi tối, săn lùng trẻ con với chiếc kéo khổng lồ của ả. Ả có 1 cái miệng rộng ngoác, bị rạch từ tai bên này sang tai bên kia, khiến khuôn mặt của ả có 1 nụ cười kì dị và đáng sợ. Kuchisake được cho là bắt nguồn từ một người phụ nữ trẻ sống hàng trăm năm về trước và là vợ hoặc thiếp của một Samurai. Người ta nói rằng cô ta rất đẹp, nhưng cũng rất kiêu căng, và thường xuyên lừa chồng. Người võ sĩ Samurai cảm thấy như mình bị ngoại tình, anh ta ghen đến cực độ, anh ta đã tấn công vợ, vừa rạch miệng bà ra đến tận hai mang tai, vừa thét "Giờ thì còn đứa nào cho rằng mày đẹp nữa?". Nạn nhân chủ yếu thường là giới học sinh và trẻ em ( đôi khi là người trưởng thành ) Linh hồn thù hận của người đàn bà cho đến nay vẫn lang thang khắp nơi, và mọi người dễ chạm trán bà ta nhất vào những ngày tối trời đầy sương mù. Một phụ nữ, đeo một chiếc khẩu trang y tế , sẽ đến gần bạn – nạn nhân của mình và cất tiếng hỏi ngượng ngùng bẽn lẽn: "Anata wa watashi ga utsukushii toomoimasu ka?" " Anh nghĩ tôi có xinh đẹp không..... ? " Và lịch sự, đa phần người được hỏi sẽ trả lời là có. Nghe thế, cô ta sẽ nhẹ nhàng kéo chiếc khẩu trang của mình xuống, để lộ nụ cười với khóe môi bị rạch đến tận 2 mang tai – tác phẩm của tên chồng sát nhân ngày trước, và hỏi tiếp với giọng nài nỉ dễ thương: " Thậm chí như thế này sao..... ? ". Nếu bạn trả lời là " Không ", bạn sẽ đầu mình bị nắm chặt đến mức không thể cựa quậy, và hình ảnh một cây kéo rỉ sét từ tốn rạch hai khóe môi bạn, ban cho bạn một nụ cười kinh hoàng như của cô ấy. Khi câu trả lời là " Có ", mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Bạn lại tiếp tục làm những gì đang bỏ dở cho đến lúc ngày tàn, bạn trở về ngôi nhà của mình và thấy rằng cô nàng đã chờ sẵn ở đó......chuẩn bị để hoàn tất công việc " ban phát nụ cười " của mình. Có vài cách để tránh khỏi kết thúc không lấy gì tốt đẹp trên. Một : cố gắng không trả lời câu hỏi của cô ta, hãy cố nói chung chung như " tàm tạm ", " bình thường thôi ". Hai : nếu tình cờ trong túi có kẹo ngọt hay tương tự thế, hãy đưa ra, điều này sẽ làm cô ta rất cảm kích, và cho phép bạn đi . Ba : nói từ " pomade " Bốn : hỏi ngược lại bà ta rằng, " thế tôi có xinh đẹp không ? ", điều này sẽ làm cô ta bối rối và cho bạn chút thời gian trước khi chạy thoát. Nhung nhớ rằng, bà ta rất nhanh nhẹn và đã truy đuổi thì không biết ngừng là gì. câu chuyện người đàn bà miệng đến mang tai làm xôn xao dư luận Nhật vào những năm từ 1970 đến 2000. Vào tháng 10 năm 2007. một nhân viên điều tra những vụ chết bất thường đã tìm những ghi chép cũ liên quan đến Khẩu Liệt Nữ cuối thập niên 70 về một người đàn bà đuổi theo bọn trẻ, và đã bị một chiếc ôtô đâm chết ngay sau đó. Miệng bà này bị rách toạch đến tận mang tai.